Đang tải dữ liệu...
  • LIÊN HỆ
  • Nhập Email của bạn tại đây để nhận bài viết mới:

    Delivered by FeedBurner

    ALL THE LIFE


    FAMILY = Father And Mother, I Love You

    Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

    MÀU CỦA MÀN ĐÊM



    Màu của màn đêm. Cắc hẳn ai cũng có thể biết. Đó là một màu tối sẫm. Có ai yêu cái màn đêm đó không? Cái màn đêm đen bao la mà mắt chúng ta không bao giờ nhìn sâu thẳm vào đó được. ừh vâng, tôi đã từng rất ghét cái màn đêm ấy. Vì sau một ngày tươi cười, làm việc mệt mỏi, quay về với gia đình với bộn bề cảm xúc và với những chuyện [fức tạp] xảy ra tôi lại như trở thành con người khác. Con người buổi sáng tươi vui, cười nói. Con người buổi chiều tà lại mang sẫm u tư. Mà có ai biết được những nụ cười kia là thật hay giả...
    Có người bảo tôi hay cười nhiều. Tôi chỉ mỉm cười và trả lời " Tôi thích hòa đồng thôi"
    Có người bảo tôi nói nhiều. Tôi chống chế lại rằng "Tôi thích nói và nói là sở thích của tôi"
    Nhưng có ai biết được trong tôi có những tâm sự không thể nói. Nhưng nụ cười kia sao không làm tôi vơi bớt khi màn đêm buông xuống???
    Nhưng tôi chợt nhận ra...


    Ai nói màu đen là xấu, tôi thấy đôi lúc nó cũng hữu dụng đó chứ. Màu đêm có thể giúp tôi trốn tránh cái hiện thực là tôi đang nhăn nhó, đang co rúm trước cơn giận dữ, hay che giấu những giọt nước mắt hiếm khi lăn trên má. 
    Có những đêm, tôi ngồi trong màn đêm, ngồi và nghĩ, rồi phải thầm cảm ơn cái màu đen này, nó giúp tôi chạy trốn cái bản mặt u sầu, chán chường của chính bản thân, chạy trốn cái không gian xung quanh mình, dù rằng mắt tôi vẫn mở trừng trừng nhìn về phía trứơc! Những khi thu lu trong cái thế giới nhỏ bé của mình , được bao bọc bởi bóng tối, tôi cảm thấy nhẹ nhõm bớt phần nào
    cảm xúc đang phun trào như núi lửa cũng từ từ nguội dần.... 


    Có lẽ vì rằng, tôi nghĩ bóng tối rất yên bình này có thể xua đuổi những tình cảm mất cân bằng của tôi...và tôi cũng có thể núp trong bóng tối mà gặm nhắm nỗi đau của mình , 1 mình và không có người nào khác nữa !

    Rồi có những hôm, tôi không thể suy nghĩ được nữa, trí não đã bão hòa... đầu óc trở về con số không trống rỗng, không thể vận hành được. Màn đêm là bạn, tôi ngồi im lặng, chẳng làm gi cả... chỉ ngồi đó...rồi xa xa... còi tàu lại rít lên trong đêm, xóa tan cái im lặng nặng nề trong 1 thời gian ngắn, rồi... mọi vật, mọi thứ lại rơi vào trạng thái như cũ...

    Tôi như con búp bê, chỉ biết chớp mắt, chỉ biết nhìn xa xăm... nhìn xa xăm vào đâu, vào cái bóng tối kia ư, tôi thấy gì nào... thấy gì trong cái màn đêm u ám đó?? Ừm, tôi không thấy được gì cả, tất nhiên, vì tôi đang trốn tránh hiện thực của chính bản thân mình mà, tôi trốn vào cái bóng đêm của tự nhiên, của trời đất!
    Nhưng ngay khi ở giữa cái màn đêm lạnh lẽo và mênh mông ấy, tôi lại thấy lòng mình lạnh lắm. Lạnh đến tê tái và tôi ước mình có được một chút ấm áp...



    Đối với tôi...


    Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy. Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn. Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”. Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt, mà là khi ai đó khoác vai bạn thật khẽ. Và ấm áp là khi mùa thu qua, cái lạnh ùa về… Có một ai đó khẽ thì thầm vào tai bạn: “Chúc bạn có một mùa đông ấm áp và tràn đầy yêu thương"....

    Và tôi vẫn đang đợi sự ấm áp đó. Dẫu cho cuộc sống bây giờ không như tôi tưởng....



    Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn. Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước nước mắt còn vui hơn cả một trận cười. Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình. Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc xa nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế. Lúc bé, tưởng yêu là tất cả,là mọi thứ, lớn rồi mới biết đằng sau yêu còn có nỗi nhớ...



    Biết bao giờ tôi mới có thể cảm nhận được sự ấm áp đó và xóa tan đi nỗi cô đơn…Tôi vẫn đang đợi một ai đó sẽ kéo tôi ra cái thế giới đầy lạnh lẽo này khi tôi không thể kéo mình ra khỏi nó… Có ai giúp tôi không???

    Bài viết được đăng bởi

    My Photo

    Unknown

    - Cám ơn tất cả các bạn đã động viên và góp ý để tôi ngày càng hoàn thiện và phát triển trang blog allthelife2010.blogspot.com. Các lượt truy cập cũng như các góp ý của các bạn trong thời gian qua là nguồn động viên rất lớn đối với allthelife2010.blogspot.com, những khoảng khắc thời gian mà bạn dành cho allthelife2010.blogspot.com luôn luôn được chào đón và được đánh giá cao. Nếu có thắc mắc hoặc yêu cầu gì bạn hãy liên lạc với chúng tôi bằng những comment hoặc qua địa chỉ mail: allthelife2010@gmail.com Sẽ cố gắng để được phục vụ các bạn ngày càng tốt hơn.

    Follow him on Twitter - Liên hệ với tác giả

    Đã có:
    0
    nhận xét

    Đăng nhận xét


    ♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment asTên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.

    ♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.

    ♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.

    Blog Information

    Widgets for Blogger