Đang tải dữ liệu...
  • LIÊN HỆ
  • Nhập Email của bạn tại đây để nhận bài viết mới:

    Delivered by FeedBurner

    ALL THE LIFE


    FAMILY = Father And Mother, I Love You

    Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

    EM LÀ THÓI QUEN YÊU THƯƠNG CỦA ANH (PHẦN 2)

    Chiều ngày hôm ấy, tôi lại đến thư viện,bối rối,hụt hẫng, tôi không biết.Tôi đến vào hai giờ trưa,tôi tiến lại quầy của ông thủ thư.
    “Bác có biết cô bé hay đến đây đọc sách vào mỗi tối không?” – tôi rụt rè hỏi.
    “Con bé nào?” – ông thủ thư uể oải trả lời.
    “Con bé mặc áo dài trắng hay ngồi nói chuyện với cháu mỗi tối ấy.”
 “Tao thấy mày ngồi một mình lẩm bẩm mà. Làm gì có con nhỏ nào khác. Lớp 12 ngộ thiệt bây.”
    Tôi ra về.

    “Cậu định không vào thư viện nữa thật à?” – Minh hỏi tôi.
    “Tớ hết hứng với sách rồi.” – Tôi chăm chú bấm chiếc máy video game vừa mua một tháng trước.
    “Không cần phải thế đâu,con nhỏ ấy có vẻ dễ thương thật dù có là m…”
 “Im đi Minh!”
    “Thế cậu có bao giờ để ý tại sao chỉ có mình cậu thấy con m…à con bé đó không?”
 “Không,và tớ cũng không muốn.”
    “Theo tớ được biết.” – Minh chỉnh cặp kiếng cận lại “thì những trường hợp như thế là có điều còn uẩn khúc.”
    “Sao cũng được. Tớ không quan tâm.”
    “Tớ vẫn nghĩ cậu nên quay lại đó, nếu chỉ có mình cậu nhìn thấy con nhỏ đó, thì chỉ có cậu mới giải quyết được chuyện này thôi.”
Minh ra về. Tôi ném máy video game lên giường, gác tay lên trán. Suy nghĩ một hồi, tôi bật dậy, sửa soạn quần áo.
    “Con lại sắp đi đâu à?” – mẹ tôi hỏi vọng từ dưới nhà.
    “Con vào thư viện một lát.” – tôi gọi với xuống dưới nhà.
    15:21...
    Tôi ngồi vào chỗ ngồi cũ.
    16:12...
    Tôi nhìn mặt trời lặn dần.
    17:24...
    Mặt hồ phẳng lặng nghiêng nghiêng những gợn sóng.
    18:47...
    Chồng sách của tôi đã lên đến cuốn thứ chín.
    19:55...
    Tôi đứng dậy, vươn vai, thu dọn đồ đạc để về nhà.
    “Cả tháng rồi anh nhỉ?”
    Tôi quay mặt lại, lại là cái dáng áo dài mảnh khảnh ngày hôm đó. Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, cảm xúc trào dâng trong huyết quản. Cố giữ nét mặt điềm tĩnh, tôi nói.
    “Sao em không nói anh biết em là ma?”
    “Em không muốn bị anh xa lánh.” – đôi mắt tinh anh của cô bé trước mặt tôi ngày nào đã long lanh.
    “Anh không chấp nhận lí do đó. Anh tưởng chúng ta là bạn thân. Anh tin em, và em cũng tin anh.”
 “Em có tin anh, em không hiểu tại sao em lại tin anh nhiều đến thế, có lẽ là vì, anh là người đầu tiên nhìn thấy em. Em đã đọc cả ngàn quyển sách trong cái thư viện này mấy chục năm nay rồi anh.”
“…” 
“Anh có muốn ngồi xuống nói chuyện không?”
    Tôi và nhỏ ngồi xuống, mặt đối mặt. Lần đầu tiên tôi thấy nhỏ xa xôi thế này. Thậm chí tôi không thể đơn giản là nắm lấy đôi bàn tay bé xinh của nhỏ.
    “Em bị chết đuối.” Nhỏ khẽ nói. “Vào ngày cuối cùng em còn sống, em đang đi dạo bờ hồ,và trượt chân xuống cái hồ ngoài kia,giờ đó đã khuya,nên em không được cứu. Chẳng ai biết em ở đâu,không ai đi tìm. Em đã vất vưởng thế này gần nửa thế kỉ rồi anh à.”
    Và lần này nhỏ khóc thật. Tôi nhìn nhỏ mà lòng quặn thắt, thấy thương thương.
    “Anh đi đây.”
    “Anh đi đâu?”
 “Đi thông báo với gia đình em, đội cứu hộ, hay bất kì người nào để đưa em thoát khỏi mặt hồ giá lạnh đó.”
    Tôi bước ra khỏi cửa,không ngoảnh mặt lại. Nếu quay lại nhìn, đôi mắt ngấn lệ của nhỏ sẽ làm tim tôi thêm nhói đau mất.

    Ngày hôm sau đội cứu hộ được cử đến trường tôi. Họ đã tìm được xác của cô học trò Vũ Nguyễn Thư Giang. Tôi tuyệt nhiên không nói với họ làm sao tôi biết. Chẳng ai biết, trừ Minh.
    “Tớ nghĩ là ‘bà ấy’ được siêu thoát rồi.” – Minh vỗ vai tôi khi chiếc xe chở xác Giang về gia đình để an táng.
    “Ừ,mọi chuyện xem như đã ổn.” – Tôi bắt chéo tay nhìn chiếc xe rời xa.
    “Cậu không sao chứ? Tớ vẫn nghĩ "bà ấy" sẽ biết ơn cậu lắm đấy.”
    Tôi lườm Minh, bỏ về thư viện, một buổi sáng Chủ Nhật trong xanh.“Bà ấy” gì chứ, đối với tôi thì nhỏ thì vẫn là nhỏ thôi.
    Thế là tôi không bao giờ được gặp nhỏ nữa sao? Ý nghĩ đó làm tôi lạnh run cả người. Tôi ngồi vào chiếc ghế quen thuộc, bật cười vì chợt nhận ra mình chưa bao giờ có cơ hội để mùi hương của làn tóc bồng bềnh ngày xưa vương vấn trên chiếc áo học sinh của mình.Tôi nhắm đôi mắt của mình lại, và tưởng tượng cái cảm giác được nghe lại giọng nói ấy. Tôi mơ màng.
    “Sao buồn thế anh?”
    Tôi chợt mở mắt,không giấu được sự mừng rỡ, nhỏ đang ngồi trước mặt tôi.
    “Anh tưởng em đi rồi.”
    “Ừ, em sắp được lên trên ấy rồi anh.” – nhỏ nhẹ nhàng nhìn tôi, mỉm cười, trái tim tôi thấy ấm áp lạ thường.
    “Vậy chừng nào em…”
    “Ngay bây giờ.”
Nhỏ đứng dậy, tựa mình vào khung cửa sổ và nhìn về phía bờ hồ. Chân tôi như hoá đá,tôi cứ đăm đăm nhìn tà áo dài ấy. Bình yên hay bối rối? Tôi không biết nữa.
    “Anh Nam này.”
    “Sao em?”
“Anh Nam có biết em thích anh không nhỉ?”
    Tim tôi như đập loạn xạ, các dây thần kinh của tôi như rối chùm vào nhau, cổ họng tôi khan đi. Tôi cúi gằm mặt xuống để tránh để nhỏ nhìn thấy sự bối rối của tôi.
    “Đến lúc rồi.”
    Tôi ngước mặt lên nhìn nhỏ. Trong ánh nắng vàng ruộm buổi sớm mùa đông,nhỏ như lấp lánh, vây quanh nhỏ bừng lên một vầng sáng ấm áp. Tôi hốt hoảng, nhỏ đang mờ dần đi.
    “Giang,em đang…”
    “Biến mất.” nhỏ cười.“Em sắp siêu thoát rồi. Em đã hiểu vì sao chỉ có mình anh nhìn thấy em, vì sao em phải chờ đến hôm nay mới được lên Thiên Đường. Mấy chục năm qua, em đã chờ ngày hôm nay, em đã chờ anh đấy.”
    Tim tôi muốn nổ tung ra ngoài, các ngón tay tôi siết chặt lấy nhau, não tôi cứ ong ong. Tôi nghẹn ngào.
    “Em đi nhé anh. Em biết em đã không nói thật với anh.”. Nhỏ lại mờ hơn. “Em thích anh, chính vì vậy em không muốn một ngày không có nụ cười của anh. Anh đã sưởi ấm trái tim em sau suốt bao đêm dưới dòng nước lạnh. Tạm biệt anh. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại. Có lẽ không.”
    Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má xanh xao ngày nào. Tôi đứng phắt dậy,tiến lại phía nhỏ và chìa tay ra.
    “Nắm lấy tay anh đi Giang.”
“Anh biết em không thể mà.”
    “Được mà, hãy thử đi.”
    Nhỏ nhìn tôi tuyệt vọng, đôi bàn tay run run chìa về phía tay tôi ,và chúng tôi hụt khi đôi tay nhỏ xuyên qua tay tôi như không khí.
    “Thử lại lần nữa đi em.”
    “…”
    “Anh xin em đấy.” – tôi cảm thấy đôi mắt mình cay xè.
    Lần này nhỏ chậm rãi chìa tay ra, đôi bàn tay chúng tôi sát ngay nhau. Chỉ còn một chút nữa thôi. Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt cô bé, ấp úng, tôi biết cảm giác này rồi.
    “Anh cũng thích em Giang à.” – Nước mắt tôi tuôn trào.
    Và điều kì diệu xảy ra, đôi bàn tay chúng tôi quấn vào nhau, từng ngón tay đan xen vừa khít, và tôi cảm nhận một luồng điện chạy trong cơ thể.
    "Anh Nam!"
    “Anh xin em đừng đi mà Giang.”
    Đôi tay chúng tôi lại vuột khỏi nhau.
    “Anh Nam, em hạnh phúc lắm. Anh hãy sống tốt nhé, hứa với em đi.
    "Anh hứa" - tứ chi tôi hoảng loạn, các cơ bắp như căng lên.
    "Em phải đi rồi…”
Nhỏ tan dần, tan dần…
    “Liệu anh có còn được gặp lại em không?”
    Nhỏ cười.
    “Vì Trái Đất này tròn, nên những người yêu quý nhau sẽ quay về với nhau.”
    Và gió thoảng qua, nhỏ biến mất rồi.
    ...
    Mười tám năm sau, trường Vĩnh Phúc,17:14...
    “Anh viết dòng này cho em vào đúng 18 năm ngày chúng ta tạm biệt nhau.Anh đã giữ lời hứa với em. Đã sống tốt. Anh biết em sẽ quay trở lại,nhưng là khi nào vậy. Anh nhớ em lắm…”
    Tôi đóng cuốn sổ gáy xoắn lại, năm năm ghi chép kĩ lưỡng, số trang giấy trắng tinh ngày nào đã gần hết rồi.
    Tôi đang ngồi trước bờ hồ ngày xưa, nhìn những giọt nắng thả mình xuống mặt hồ phẳng lặng, tôi thấy lòng mình thật bình yên. Tôi đứng dậy.
    ẦM!
    Tôi ngã xuống đất và người kia cũng thế.
    “Xin lỗi chú, con không cố ý.” – “thủ phạm” đứng dậy, phủi tà áo trắng.
    “Không sao, mà không phải chú đâu, anh mới hai mươi hai thôi mà em.”
    Tôi nhìn cô bé, tôi thấy khó thở tột độ, hai bên thái dương nóng ran và trái tim bắt đầu loạn nhịp. Mặc dù làn da không còn xanh xao nữa, nhưng đó chính là Giang.
    “Giang…”
 “Dạ không, em tên Vy, em đang học tại trường này, vừa mới tan học xong. Anh không phải người trong trường phải không?”
    “Ừ,anh về lại thăm trường xưa thôi.”
    “Ừm…”
    “Chỉ là em rất giống một người bạn cũ của anh nên anh nhầm ấy mà.”
“Thế thì lạ quá anh nhỉ, em cũng thấy anh rất quen.”
    “Ừ,mà chắc là người giống người thôi. Bạn anh đã đi lâu lắm rồi.”
    “Dạ vậy em chào anh, em đang định vào thư viện"
    Phịch!
Con bé vấp phải viên đá sau lưng,ngã xuống.
    “Ui da!”
    “Trời,sao hậu đậu vậy em? Đưa tay đây anh đỡ dậy nào.”
    Nhỏ chìa tay ra, tôi nhận lấy đôi bàn tay bé xinh ấy. Và cơ thể tôi run bắn lên, luồng điện năm năm trước quay về trong tôi...

    “Vì Trái Đất này tròn, nên những người yêu quý nhau sẽ quay về với nhau”.

    Em là thói quen yêu thương của anh.

    Bài viết được đăng bởi

    My Photo

    Unknown

    - Cám ơn tất cả các bạn đã động viên và góp ý để tôi ngày càng hoàn thiện và phát triển trang blog allthelife2010.blogspot.com. Các lượt truy cập cũng như các góp ý của các bạn trong thời gian qua là nguồn động viên rất lớn đối với allthelife2010.blogspot.com, những khoảng khắc thời gian mà bạn dành cho allthelife2010.blogspot.com luôn luôn được chào đón và được đánh giá cao. Nếu có thắc mắc hoặc yêu cầu gì bạn hãy liên lạc với chúng tôi bằng những comment hoặc qua địa chỉ mail: allthelife2010@gmail.com Sẽ cố gắng để được phục vụ các bạn ngày càng tốt hơn.

    Follow him on Twitter - Liên hệ với tác giả

    Đã có:
    0
    nhận xét

    Đăng nhận xét


    ♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment asTên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.

    ♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.

    ♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.

    Blog Information

    Widgets for Blogger