Ai đã từng đọc tập truyện Cánh Đồng Bất Tận của cô Nguyễn Ngọc Tư chắc chắn đã trải nỗi buồn in đậm trong đó. Nỗi buồn ray rứt nhiều hơn trong truyện ngắn cùng tên, nỗi buồn phức tạp đến vô cùng...
Và trước khi đến với cánh đồng đó, tôi đã gặp một cánh đồng khác, cũng buồn, cũng phức tạp nhưng cũng đầy tình thương... mang tên Haibara Ai - cánh đồng màu xám - màu xám trầm buồn.
Tôi luôn tìm thấy chính bản thân mình từ Ai, đôi lúc trầm lặng bí hiểm, đôi lúc khùng khùng với những câu nói đậm màu "đâm thọt", đôi lúc ngồi buồn vu vơ vì nỗi cô đơn hiu quạnh vây quanh mình. Tôi cũng có một tình yêu không dám nói, cũng có lúc hậm hực lòng ghen, cũng có những bí mật mà ko dám tỏ rõ với ai, cũng có những lúc khóc không thành lời, cũng có những khi cảm thấy tình người sao nồng ấm...
Ai khó hiểu bao nhiêu thì tôi bí ẩn bấy nhiêu. Yêu Ai vì tôi yêu bản thân mình. Tôi thấu hiểu Ai vì không ai thấu hiểu mình, chỉ mình ta "riêng một góc trời mà thôi".
Điểm khác biệt là tôi cười nhiều hơn Ai, nhưng cả hai cười đều đẹp hết...
Cám ơn Ai đã xuất hiện, đã cho tôi yêu Ai để tôi biết tôi còn yêu bản thân mình biết bao...
Đã có:
0
nhận xét
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.