Mình tự hỏi bình yên là gì nhỉ...???
Mà sao ai kia đi mãi kiếm tìm...
Bình yên của mình đơn giản lắm, chẳng có gì đâu... Chẳng to tát, chẳng đặc biệt... Cảm giác "yên" trong mình lúc nào cũng ngập tràn...
Vậy mà... không hiểu từ lúc nào đã chẳng nói được hai chữ "bình yên"... Không biết tự bao giờ đã chẳng còn thấy xung quanh dịu dàng và ngập nắng nữa...
Gió... cuốn bình yên của mình đi...
Mưa... xoá sạch những ấm áp còn sót lại nơi ấy...
Tự bao giờ mình chợt đánh mất "bình yên"..?
Bình yên... chắc là cao lắm nhỉ...
Chắc là xa để mình cứ mãi đi tìm
Bình yên của mình để gió cuốn đi rồi...
mình cứ luôn nghĩ vậy đấy... Cứ mãi nghĩ bình yên ở rất xa... rất xa...Cứ ngốc nghếch mải miết kiếm tìm bình yên và hạnh phúc...
Tìm kiếm... cứ mãi thế...
Không thấy...
Mất rồi...
Mất thật rồi...
Bình yên chẳng cần mất công tìm kiếm... Ngoan nào... đợi nhé... nhìn một chút sang chung quanh... Rồi bình yên sẽ xuất hiện thôi...
Đợi...
Nhìn...
Ở đâu thế bình yên của mình ơi..?
Và cứ thế lại tìm kiếm... mình ngồi đó đợi bình yên đến...
Ngoan nhé... rồi sẽ tìm thấy thôi...
Đợi... chẳng thấy đâu..
Mà sao ai kia đi mãi kiếm tìm...
Bình yên của mình đơn giản lắm, chẳng có gì đâu... Chẳng to tát, chẳng đặc biệt... Cảm giác "yên" trong mình lúc nào cũng ngập tràn...
Vậy mà... không hiểu từ lúc nào đã chẳng nói được hai chữ "bình yên"... Không biết tự bao giờ đã chẳng còn thấy xung quanh dịu dàng và ngập nắng nữa...
Gió... cuốn bình yên của mình đi...
Mưa... xoá sạch những ấm áp còn sót lại nơi ấy...
Tự bao giờ mình chợt đánh mất "bình yên"..?
Bình yên... chắc là cao lắm nhỉ...
Chắc là xa để mình cứ mãi đi tìm
Bình yên của mình để gió cuốn đi rồi...
mình cứ luôn nghĩ vậy đấy... Cứ mãi nghĩ bình yên ở rất xa... rất xa...Cứ ngốc nghếch mải miết kiếm tìm bình yên và hạnh phúc...
Tìm kiếm... cứ mãi thế...
Không thấy...
Mất rồi...
Mất thật rồi...
Bình yên chẳng cần mất công tìm kiếm... Ngoan nào... đợi nhé... nhìn một chút sang chung quanh... Rồi bình yên sẽ xuất hiện thôi...
Đợi...
Nhìn...
Ở đâu thế bình yên của mình ơi..?
Và cứ thế lại tìm kiếm... mình ngồi đó đợi bình yên đến...
Ngoan nhé... rồi sẽ tìm thấy thôi...
Đợi... chẳng thấy đâu..
Nhìn... chẳng hề có...
Tại sao..? Sao bình yên chẳng đến với mình ..?
Cứ luôn nhận mình là Gió rất bình yên... cứ luôn chúc mọi người "Yên nhé... mãi bình yên"...
Vậy mà chính bản thân lại cứ luôn bất an như thế...
bình yên ở tận nơi đâu mà con người luôn đi kiếm sự bình yên ấy nhĩ ??? nó có trong ta hay nó tận nơi đâu trong bóng tối...cái bóng tối nhạt nhòa ấy của mỗi đêm về mình lại cảm thấy được một chút bình yên trong tuyệt vọng ... trong đau khổ trong nối tiếc và trong sợ hãi của một đêm bình yên ấy...có ai đó cứ vang vọng bên tai mình bình yên ấy không có trong hiện tại mà nó có trong một cõi xa sâm nơi nào ấy ... nơi ấy bình yên dành cho những tâm hồn đã trở về nơi bình yên ấy cái nơi mà mình sắp đến cái nơi mà mình gần phải đến để thưởng thức cái bình yên ngàn đời trong hư vô và lãng quên kia ... mình sợ lắm sự bình yên trong cô đơn và trống vắng của một đêm dài thức trắng với bình yên ... mình đã bao lần luôn chúc cho nhau sự bình yên nơi cuộc sống nhưng riêng mình chẳng thấy được sự bình yên của chính mình ... phải chăng mỗi đêm về mình mới được sự bình yên như cái bình yên cô đơn và trống vắng khiến cho mình hoảng sợ trước cái bình yên kia ... cuộc sống có chăng cái bình yên đó hay chỉ là ảo ảnh của thời gian ... phải chăng khi con người sắp rời xa cuộc sống mới cảm nhận được rằng nơi mình đến sẽ là chốn bình yên...khi mỗi đêm mình dần cảm nhận được nó ở bên mình thì cũng là lúc mình sắp rời xa nơi chốn không yên bình này... mình sợ lắm sự ra đi này có như mình đã nghĩ hằng đêm hay không...nơi có nhiều hoa hồng...ngập tràn hạnh phúc...có hoa có bướm có cây có nước có ánh nắng của buổi bình minh...hay chỉ mình , mình lặng thầm trong cô đơn của bóng tối...mình...mình sợ lắm cái cảm giác của một đêm đầy nỗi buồn vây quay cùng cơn đau thắt ngực khiến mình lê lết trong đêm đầy đau đớn ấy...chẳng có ai bên mình để cảm nhận nổi đau này...giờ đây mình cảm nhận được mỗi đêm mình chìm vào bóng tối ngồi một mình nhìn quay nơi bóng tối ấy lại cảm thấy xung quanh thật bình yên thì cũng là lúc sức mình đã cạn và cơn đau ngày một kéo dài thì mình biết rằng mình sắp về nơi bình yên đó...và mình cũng hiểu được rằng...bình yên chỉ dành cho những người sắp ra đi chứ không dành cho những người ở lại bao giờ...mình...mình...lại một đêm trải qua nỗi cô đơn và trống vắng của sự bình yên gần sắp đến ... với chính mình ...
mình viết cho người bạn sắp xa và
người bạn này mình yêu nhất..mình
mong bạn ý luôn hạnh phúc bên mình
cho những ngày cuối cùng trong cuộc
đời vẫn cảm nhận luôn có mình một
người bạn chân thành bên bạn ấy và
mình cũng sẽ vui bên bạn , và cũng
sẽ đi hết con đường còn lại để đưa
bạn về nơi bình yên ấy...nơi mà bạn
luôn mơ về hoa hồng...gió...trăng...
và niềm vui tràn ngập...ánh nắng
với hoa hồng....
...hãy vui lên nhé bạn tôi ơi...mình
sẽ cùng bạn đi hết con đường này nhé..
Đã có:
0
nhận xét
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.