Đang tải dữ liệu...
  • LIÊN HỆ
  • Nhập Email của bạn tại đây để nhận bài viết mới:

    Delivered by FeedBurner

    ALL THE LIFE


    FAMILY = Father And Mother, I Love You

    Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

    VỪA ĐỦ YÊU THƯƠNG



    Yêu...
       Không yêu mất phương hướng...
           để lúc nào đó... tớ bàng hoàng nhận ra...
       trái tim mình lạc lối... quên đường về...
       Không yêu quá nhiều...
         để tớ luôn phải sợ hãi
              sẽ mất tất cả
       nếu một ngày tình yêu đó
                      không còn nữa...
        Không yêu quá ích kỷ...
         để tớ luôn mang ý nghĩ
        sở hữu tình cảm của một
    ai đó cho chỉ riêng mình...


                                                       Yêu vừa đủ...
                                                  Để tớ cảm nhận
                                                  trái tim mình
                                                  biết rung động
                                         trước những nghĩa cử cao đẹp
                                              xuất phát từ tình yêu
                                                 cuộc sống và con người
                                            và biết trân trọng những gì
                                              tốt đẹp mà tớ đã và đang may mắn có được...
                                Để tớ biết rằng sống là " cuộc hành trình yêu... và được yêu ".
                                                 Để tớ biết chỉ có...
                                                     " Yêu Thương "
                                                   khi cho đi...
                                                      tớ sẽ nhận lại
                                                             nhiều hơn thế!
                                            Tình yêu 
                                        là món quà ý nghĩa nhất
                                             mọi người dành cho nhau!
                             Vì thế tớ sẽ luôn yêu...
                                        yêu chân thành , dung dị...
                                Nhưng đủ sưởi ấm trái tim
                                         những người
                                       mà tớ yêu quý!
                                                              Và tớ sẽ yêu cậu ...
                                                   chậm rãi nhưng vững chắc
                                                   nhẹ nhàng nhưng sâu đậm
                                         như dưỡng chất thấm sâu
                                               vào lòng đất nuôi
                                                   cây tình yêu mỗi ngày
                                           một lớn lên xanh tốt!!!
                       Đó chính là động lực giúp tớ
                                  không ngừng
                                         cố gắng sống tốt hơn...
                           và thực hiện được những
                                       ước mơ
                            mà trước kia tớ không thể !
                                                              NHỚ...
                              Không nhớ cả ngày để...
                                  đầu óc tớ không chỉ mãi
                            mông lung về một nơi
                                 xa xăm nào đó...
                                           Không nhớ cả đêm
                                                để mắt tớ
                                            không bị sưng húp vì
                                       nhiều đêm thiếu ngủ...
                                  Không nhớ quá nhiều để tội nghiệp một người
                                                     " hắt hơi "
                                          liên tục vì bị tớ nhắc suốt ngày...
                                                               NHỚ VỪA ĐỦ...
                                   Để tớ cảm nhận...
                                       trái tim mình đập mạnh
                                             mỗi khi nghĩ
                                         về một ai đó ...
                                 Để tớ lưu luyến sau khi bắt gặp
                                        nụ cười hay ánh mắt
                                                 yêu thương
                                               dành cho mình...
                                           Để tớ thấy tâm trí mình
                                                luôn bận rộn bởi những
                                            ý nghĩ " lăn tăn "
                                                      dễ thương...
                        ... đến nỗi không còn
                               chỗ trống nào cho
                                     cảm giác
                                chán nản quấy rầy...
                      Để không lúc nào tớ thấy
                      tâm hồn mình trống rỗng
                       vì tớ luôn có một người
                      để nhớ về, để chờ mong...
                                           Để tớ biết cân nhắc
                                               mỗi hành động
                                             trong từng suy nghĩ...
                                ... cho mỗi khoảnh khắc đã qua
                                          trở thành những kỷ niệm đẹp
                                                    khó quên...
                                                                                       MƠ...
                                   Không mơ những giấc mơ
                                       hão huyền làm tớ
                                    không thể thoát ra
                                         khỏi cơn mộng mị
                                                      kéo dài vô vọng...
                         Không mơ quá nhiều rồi
                                 hụt hẫng khi phải đối đầu
                                       với thực tế...
                                 Không mơ những điều viễn vông,
                                        vượt xa tầm tay...
                                                             rồi xót xa khi
                                                một lúc nào đó tự nhận ra những
                                                     giấc mơ ấy bị bóp nghẹt trong
                                                            suy nghĩ
                                                                         của chính tớ...
                             Không mơ màng
                                 trong những điều
                                        tớ suy tưởng...
                                                                Rồi ngỡ ngàng
                                                với những gì hiển nhiên nhất
                                                 của cuộc sống đang hiện hữu
                                                      trước mắt tớ...
                                           MƠ VỪA ĐỦ...
                   Để biết rằng những gì tớ
                   tưởng tượng trong giấc mơ là
                       quá đơn giản so với cuộc sống
                            vô cùng phức tạp này...
                                                   Tớ sẽ vẫn mơ và không ngừng ước
                                                                                    vọng
                                                       vì giấc mơ của tớ luôn
                                                                hướng về
                                                 những điều thánh thiện...
                                   Vì đường đời
                                       không nhẹ nhàng như
                                                những giấc mơ hoàn hảo
                                           nên tớ sẽ cố gắng
                                                  không ngừng cố gắng...
                                                            Những ước mơ vừa tầm tay sẽ như ngọn đuốc sáng
                                                   đưa suy nghĩ của tớ
                                                                  đúng hướng...
                          ... đưa trái tim tớ tìm đến
                                      hạnh phúc
                              và đưa bước chân tớ tiền về nơi
                                             bình yên
                     cho cả cuộc đời...
                                                          Tớ nâng niu mơ ước
                                           của mình như một bình dưỡng khí
                                                   cho tớ sức sống...
                              Vì con đường thực hiện
                                  những ước mơ phía trước
                                           còn dài và
                                                         có lắm chông gai...
                                      Trong hành trình đó
                                            mỗi trải nghiệm
                              từ nỗi đau khi vấp ngã...
                                                        Hay niềm vui khi được
                                                             một cánh tay nâng đỡ
                                                  sẽ giúp tớ trưởng thành!
                    Cuộc sống sẽ cho tớ những giọt
                                         nước mắt
                            không chỉ xuất phát từ
                                    đau khổ...
                                                                                   mà nhiều lần tớ sẽ khóc
                                                                                     vì hạnh phúc không nói 
                                                                                               được hết bằng lời...
                                      Tớ không ngại khó khăn...
                                            tớ chỉ sợ một ngày
                                     bàn tay tớ không đủ to
                                                để níu giữ
                                                       ước mơ nhỏ bé ở lại...
                               Tớ sợ cảm giác
                                     mất phương hướng
                                   rồi rơi vào một
                                                  khoảng không vô định...
                                        Vì thế, cho dù hoàn cảnh
                                                có thay đổi thế nào ...
                           ... cậu vẫn hãy thắp lên cho tớ
                                         một tia sáng
                                                       ở cuối con đường...
                                       Và... chờ tớ nhé!!!

    Bài viết được đăng bởi

    My Photo

    Unknown

    - Cám ơn tất cả các bạn đã động viên và góp ý để tôi ngày càng hoàn thiện và phát triển trang blog allthelife2010.blogspot.com. Các lượt truy cập cũng như các góp ý của các bạn trong thời gian qua là nguồn động viên rất lớn đối với allthelife2010.blogspot.com, những khoảng khắc thời gian mà bạn dành cho allthelife2010.blogspot.com luôn luôn được chào đón và được đánh giá cao. Nếu có thắc mắc hoặc yêu cầu gì bạn hãy liên lạc với chúng tôi bằng những comment hoặc qua địa chỉ mail: allthelife2010@gmail.com Sẽ cố gắng để được phục vụ các bạn ngày càng tốt hơn.

    Follow him on Twitter - Liên hệ với tác giả

    Đã có:
    0
    nhận xét

    Đăng nhận xét


    ♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment asTên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.

    ♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.

    ♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.

    Blog Information

    Widgets for Blogger