Đôi khi con người ta cần dừng lại...
Dừng lại để rồi bước nhanh hơn.
Đôi khi con người ta cần buông tay...
Cần cho đi để rồi có nhiều hơn.
Đôi khi con người ta cần khóc...
Khóc thật lớn để rồi cười thật to.
Đôi khi con người ta cần một mình...
Một mình là để biết có nhau quan trọng như thế nào...
Khóc nước mắt cứ chảy ra, không kiểm soát được...
Muốn khóc thật to nhưng lại lo khóc hết nước mắt của cả một đời người nên chỉ khóc một chút thôi, chỉ một chút cho ngày hôm qua, cho ngày hôm nay và để dành một chút cho ngày mai...
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, chậm rãi, không vội vàng...
khóc chỉ là cái chớp mắt, đỏ hoe và một chút gì mằn mặn.... Không thành tiếng...
khóc một chút để thấy mình đã khóc và chỉ một chút thôi để không ai biết rằng mình đã khóc...........
Hôm nay và cả hôm qua nữa , mình đã khóc thật nhiều mà ko biết vì sao mình lại muốn khóc
Khóc để quên đi nỗi đau và sự hối tiếc
Khóc để nói lời xin lỗi mà ko thể nói bằng lời
Khóc khi chợt nhận ra mọi thứ đang có bỗng dưng vụt mất
Khóc khi quá sức chịu đựng.
Khóc khi thấy đơn độc.
Khóc khi nhận ra cuộc sống sao mà ngắn ngủi đến thế
Khóc khi áp lực về mọi bề.
Khóc khi thấy mình sao mà nhỏ bé đến thế, nhỏ bé ngay từ cái tên vốn có của mình.Và khi đó thấy mình lạc lõng giữa cuộc sống vội vã, giữa những thứ quá đỗi to lớn đối với mình.
Khóc khi thấy chơi vơi giữa không gian rộng lớn và tĩnh lặng.
Khóc trong nỗi sợ hãi khi không biết lối thoát nào cho mình.
Khóc vì biết mình cứ mải níu kéo những thứ từ lâu đã không thuộc về mình.
Khóc khi thấy mình muốn khóc và cần khóc.
Dừng lại để rồi bước nhanh hơn.
Đôi khi con người ta cần buông tay...
Cần cho đi để rồi có nhiều hơn.
Đôi khi con người ta cần khóc...
Khóc thật lớn để rồi cười thật to.
Đôi khi con người ta cần một mình...
Một mình là để biết có nhau quan trọng như thế nào...
Khóc nước mắt cứ chảy ra, không kiểm soát được...
Muốn khóc thật to nhưng lại lo khóc hết nước mắt của cả một đời người nên chỉ khóc một chút thôi, chỉ một chút cho ngày hôm qua, cho ngày hôm nay và để dành một chút cho ngày mai...
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, chậm rãi, không vội vàng...
khóc chỉ là cái chớp mắt, đỏ hoe và một chút gì mằn mặn.... Không thành tiếng...
khóc một chút để thấy mình đã khóc và chỉ một chút thôi để không ai biết rằng mình đã khóc...........
Hôm nay và cả hôm qua nữa , mình đã khóc thật nhiều mà ko biết vì sao mình lại muốn khóc
Khóc để quên đi nỗi đau và sự hối tiếc
Khóc để nói lời xin lỗi mà ko thể nói bằng lời
Khóc khi chợt nhận ra mọi thứ đang có bỗng dưng vụt mất
Khóc khi quá sức chịu đựng.
Khóc khi thấy đơn độc.
Khóc khi nhận ra cuộc sống sao mà ngắn ngủi đến thế
Khóc khi áp lực về mọi bề.
Khóc khi thấy mình sao mà nhỏ bé đến thế, nhỏ bé ngay từ cái tên vốn có của mình.Và khi đó thấy mình lạc lõng giữa cuộc sống vội vã, giữa những thứ quá đỗi to lớn đối với mình.
Khóc khi thấy chơi vơi giữa không gian rộng lớn và tĩnh lặng.
Khóc trong nỗi sợ hãi khi không biết lối thoát nào cho mình.
Khóc vì biết mình cứ mải níu kéo những thứ từ lâu đã không thuộc về mình.
Khóc khi thấy mình muốn khóc và cần khóc.
Đã có:
0
nhận xét
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.