Khi ta bé, ta có thật nhiều ước mơ...
Khi ta lắng nghe người giáo viên mà ta yêu quý giảng bài, ta muốn trở thành một người thầy giáo...
Khi ta bắt đầu biết chơi bóng, ta ôm ấp giấc mơ trở thành một cầu thủ nổi tiếng...
Khi ta mang trong mình tình yêu với các tác phẩm văn học, ta cũng đồng thời mang trong tim giấc mơ trở thành một nhà văn...
Ta chẳng thể trở thành một cầu thủ nổi tiếng, vì ta không có đủ tài năng. Có rất nhiều việc không phải chỉ có sự nỗ lực và sự cố gắng là đạt được...
Ta chẳng thể trở thành một người thầy. Khi cầm trên tay tấm giấy báo nhập trường thì ta đã chọn cho mình một con đường khác, không phải là con đường từ nhà ta đến bục giảng...
Ta cũng chẳng thể trở thành một nhà văn, vì ta chẳng thể viết được một điều gì đó hay ho và có ý nghĩa...
Những ước mơ trẻ thơ dang dở, nhưng cũng đã kịp làm cho ta một điều gì đó.
Ta chẳng thể trở thành một cầu thủ nổi tiếng, nhưng ta có thể chơi bóng như một người bình thường. Mạnh mẽ, vui vẻ và say mê...
Ta chẳng thể trở thành một thầy giáo, nhưng ta cũng đã kịp tận hưởng niềm vui khi ta cầm tấm giấy báo nhập học trên tay...
Ta chẳng thể trở thành một nhà văn, nhưng ta vẫn chưa từ bỏ nó, ta vẫn hay viết ra những gì ta muốn, những gì ta cảm nhận được, một cách cẩn thận và tinh tế nhất có thể...
Ta không cảm thấy đáng tiếc vì những ước mơ bé thơ không thành hiện thực. Ta cũng không muốn mình bé lại như ước muốn của nhiều người. Không thể ước những điều không bao giờ thành hiện thực. Không ai có thể như Peter Pan, mãi mãi là một cậu bé không bao giờ lớn. Vả lại, là một cậu bé không bao giờ lớn cũng không hẳn là một điều tốt. Một người không bao giờ lớn cũng có những bi kịch của chính họ...
Ta chỉ thấy đáng tiếc vì hình như khi ta càng lớn lên thì những ước mơ của ta ngày càng bé lại... Một tấm bằng loại khá. Một công việc ổn định. Một căn nhà tiện nghi... Những ước mơ chính đáng và hiện thực... nhưng rõ ràng nhỏ bé hơn rất nhiều so với những ước mơ lớn lao trong ký ức tuổi thơ ta...
Có những lúc ta tự hỏi tại sao lại như vậy?
Tại vì ta lớn lên. Tại vì ta đã va đập quá nhiều với cuộc đời... tại vì ta có quá nhiều ràng buộc... tại vì ta đã mất đi những ảo tưởng trẻ thơ... hay tại vì ta không đủ dũng cảm để ước mơ, không đủ sự kiên định và nhẫn nại để thực hiện tới cùng... ?
Ta không có câu trả lời. Cuộc sống có những điều không thể lý giải được. Hoặc cũng có thể ta không muốn lý giải.
Nhưng ta nhận ra ta cần làm gì...