Đang tải dữ liệu...
  • LIÊN HỆ
  • Nhập Email của bạn tại đây để nhận bài viết mới:

    Delivered by FeedBurner

    ALL THE LIFE


    FAMILY = Father And Mother, I Love You

    Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

    I WANT TO FLY... FLY UP HIGH...



    Tớ chỉ muốn bay đi thật xa...như bồ công anh trong gió...muốn tự mình bay đến một thế giới mới...không cạnh tranh, không ghen ghét...không đau khổ mà cũng chẳng mất mát...không mệt mỏi...không nước mắt...

      
      Muốn bay lên thật cao...muốn mặc kệ những điều không đáng bận tâm ấy...vì sao con người ta cứ thích làm khổ nhau? tại sao nó không tự mình đối mặt với tất cả những điều ấy...tại sao nó phải bấu víu vào người khác? tại sao? tại sao không ai cho nó một câu trả lời, tại sao nó cứ tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng những điều tưởng chừng như dễ dàng?



      Quả thật muốn bắt đầu một cuộc sống mới, nơi không ai biết nó là ai...làm lại từ đầu...thật sự như thế...nhưng nó không đủ can đảm để vứt đi quá nhiều hành lí nó đang trân trọng suốt chặng đường vừa qua, nó cũng không đủ dũng khí để bước tiếp nếu thiếu vắng bóng hình những người bạn thân yêu...


      Nhưng nó chỉ muốn là nó mà thôi. KHông phải lớp mặt nạ hay hóa trang nào khác. Nó chỉ muốn nó được coi trọng, được hiểu và thông cảm, nhưng lúc nào cũng vậy, họ thích bề nổi, thích những cái tuyệt vời mà hất bỏ toàn bộ công sức dù nhỏ bé của những người khác. Mệt mỏi thực sự rồi, chỉ muốn buông xuôi...đã bao nhiêu lần nó kìm nén bản thân không tìm đến một liều thuốc độc? đã bao lần nó cố gắng dặn lòng chấp nhận thực tại đau đớn để hướng về tương lai tươi sáng hơn...mai này đây, nó biết làm gì để sống thật tốt? nó thật sự lạc lối trong mê cung này rồi, không ánh sáng, không người dẫn đường, không có lấy chút hi vọng để cứu vớt cuộc đời vốn đã quá nhiều mất mát...làm sao để nó thoát khỏi nơi này, làm sao để nó có niềm tin tiếp tục bước đi...khi mà những gì nó tin tưởng cứ lần lượt rời bỏ nó, khi mà những gì nó hằng ước ao cứ càng ngày càng xa vời tầm với của nó...


      Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau, sao em không cứ khóc cho vơi đi?

      Nếu khóc mà vơi đi được nỗi đau thì chắc hẳn nó đã làm rồi...nhưng không...sau mỗi lần khóc, tâm trạng của nó như nặng nề hơn...tinh thần của nó cũng bị đẩy xuống thấp hơn? Khóc làm gì để rồi nó lại trượt dài trên chính nước mắt của mình? Khóc làm gì khi nó chẳng thể yên lòng mà hưởng thụ chút bình yên trong tâm hồn đã bị bào mòn bởi cay nghiệt này...nó đã làm gì sai chăng? nó ghét những thứ phù phiếm, mà tại sao giờ đây nó lại biến cuộc sống mình thành thứ phù du như thế này?

     TRong các mối quan hệ, họ thích dùng từ XỨNG đến nhường ấy àh? Vậy thì thử hỏi cuộc sống này sẽ ra sao nếu cứ người giỏi phải đi với người giỏi và người dốt phải cặp đôi với kẻ dối cho XỨNG? Chẳng lẽ chưa ai trong số họ nghe tới cụm từ "NOBODY'S PERFECT"...chẳng lẽ chưa ai trong số họ hiểu rằng "đồng điệu về tâm hồn ta xem là tri kỉ...nhưng đồng điệu về tâm hồn đâu có nghĩa là đồng điệu về trái tim" ??? chẳng lẽ họ chưa bao giờ biết rằng hai cá thể tồn tại riêng biệt, đứng bên nhau, làm nổi bật nhau khi và chỉ khi họ đồng điệu về trái tim?

     Như Ron và Hermy vậy, tại sao Hermy không chọn Harry - người hùng trong cuộc chiến diệt Vold? mà lại chọn anh chàng Ron ngốc nghếch nhưng đầy lòng trắc ẩn? Vì sao? Vì Hermy yêu Ron. Chấm hết. Đừng đem tình yêu lên bàn cân để so sánh, cũng đừng vì thế mà đánh giá thấp người khác. "Tôi không hoàn hảo, nhưng tôi là MỘT và DUY NHẤT"...sẽ chẳng ai thay thế được ta đâu...vì mỗi chúng ta là một cá thể tồn tại riêng biệt...chỉ thế mà thôi...
     Đặc biệt hơn, ai đó cũng chỉ là con người - không phải thánh thần hay thiên tài hoặc cái gì đó cao siêu cùng cực...ai đó chỉ là một con người giữa hàng triệu triệu con người khác, là một người bình thường như bao chúng ta đây...vậy nên, đừng đánh giá ai đó như cái gì cao hơn thế, vì đơn giản, ai đó KHÔNG như thế. Sự ngu ngốc sẽ bao trùm lấy cái xã hội Việt Nam này đến bao giờ??? *i'm asking myself :-<*




    I want to fly...fly up high...to forget everything that goes cross my life...to delete all of my memories...to smile and start of something new...

    Breaking free...
    I want my freedom back...
    Where is the moments I need you the most???



    You're true friend...
    You're here till the end
    You pull me aside when something ain't right
    Talk with me now and into the night
    Till it's alright again...


    You've got a million ways to make me laugh
    You're looking out for me, you've my back
    So good to have you around...

    True friend will go to the ends of the earth
    Till they find the things you need
    Friends hang on through the ups and the downs
    Cause they've got someone to believe in...

    ....

    ..

    .


     Hạnh phúc là yêu thương...mà yêu thương là cho đi mà không cần nhận lại...
    Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng...để làm gì? để gió cuốn đi đến khắp miền tổ quốc, để trao yêu thương, để thắp sáng niềm tin và tương lai...

    cứ khóc đi nhé... đừng sợ những lời nói vô tình rằng tớ mít ướt yếu đuối này, vô tâm cạn nghĩ nọ. Khóc đi, khóc để giải thoát chính mình bằng những giọt nước mắt trong veo....Khóc đi ,sẽ không có gì là giấu diếm, sẽ không có gì là đau khổ... cứ khóc đi,bước qua sự trêu chọc,giễu cợt của người không thích tớ và luôn soi mói,chê trách tớ này nọ ...Khóc đi ,vì tớ biết Kem Smile sẽ không bao giờ bị gục ngã,sẽ không bao giờ trượt ngay trên chính nước mắt của mình...Rồi nụ cười sẽ trở lại trên môi tớ,nụ cười lạc quan...

    nhưng tớ cũng tin, cũng tin rằng tớ không bao giờ đánh mất niềm tin và hy vọng... hạnh phúc sẽ đến với tớ, gần thật gần...



     Cuộc sống có hạnh phúc gì khi mỗi ngày trôi qua lại là một ngày lừa dối và tự lừa dối,cho dù ở cạnh nhau?

    ...Ta biết em vốn thật người yếu đuối
    Như những cánh quỳnh đẫm sương đêm
    Nhưng sẽ không là lần thật cuối
    Bởi em biết vượt khỏi yếu mềm...


     Đồng điệu về tâm hồn,ta xem là tri kỷ.Nhưng đồng điệu về tâm hồn đâu thể xem là đồng điệu về trái tim?
    Thôi thì đành vậy.Có những điều quá nhỏ để nuôi một tình yêu lớn.Chẳng ai nhớ và chẳng ai hiểu,cứ trôi tuột đi giữa dòng đời này chỉ còn đọng lại một thứ gọi là yêu thương.

    Bài viết được đăng bởi

    My Photo

    Unknown

    - Cám ơn tất cả các bạn đã động viên và góp ý để tôi ngày càng hoàn thiện và phát triển trang blog allthelife2010.blogspot.com. Các lượt truy cập cũng như các góp ý của các bạn trong thời gian qua là nguồn động viên rất lớn đối với allthelife2010.blogspot.com, những khoảng khắc thời gian mà bạn dành cho allthelife2010.blogspot.com luôn luôn được chào đón và được đánh giá cao. Nếu có thắc mắc hoặc yêu cầu gì bạn hãy liên lạc với chúng tôi bằng những comment hoặc qua địa chỉ mail: allthelife2010@gmail.com Sẽ cố gắng để được phục vụ các bạn ngày càng tốt hơn.

    Follow him on Twitter - Liên hệ với tác giả

    Đã có:
    0
    nhận xét

    Đăng nhận xét


    ♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment asTên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.

    ♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.

    ♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.

    Blog Information

    Widgets for Blogger