Em cố nói với bản thân anh là số 0. Em đã thành công. Anh là số 0.
Nhưng sau đấy cuộc đời em cũng chỉ tính được bằng những con số âm trở về vô cực âm...
Xin lỗi anh ... đến bây giờ em mới chợt nhận ra
Khi xa anh... một cảm giác gì rất trống vắng đến với em
Đến bây giờ em mới chợt nhận ra
Em yêu anh lúc nào mà chẳng hay
Trái tim em tự khắc tên anh tự bao giờ
Nhưng đến lúc em nhận ra
Muộn mất rồi anh nhỉ
Em đã để vuột mất anh một cách quá dễ dàng
Để rồi giờ đây em cứ tự trách mình quá ngốc
Chẳng dám nói thật chính mình với anh
Em biết .. em biết là tụi mình vẫn còn nhớ nhau nhiều lắm
Nhưng chẳng ai dám nói gì
Cứ để mặc cho thời gian trôi qua trong vô vọng
Đôi lúc... thấy nick anh onl mà chẳng dám gọi
Đôi khi ... thấy anh ngang qua em mà chẳng dám nhìn
Em sợ... lại phải đối mặt với anh
Sợ những giọt nước mắt ngốc nghếch khi ấy lại rơi
Sợ sẽ gục ngã và chẳng bao giờ có thể đứng dậy
Anh giờ này ... liệu có nhớ đến em một chút gì ?
Liệu có còn nhớ con bé ngốc nghếch ngày nào ?
Liệu có nhớ về hình ảnh tụi mình trước kia ?
Em đã nghĩ rất ngốc rằng
Nếu anh nói chuyện với em, nếu anh đưa tay ra lần nữa
Em sẽ nắm lấy không chút do dự
Em sẽ giữ thật chặt để chẳng mất anh lần nữa
Em sẽ trân trọng đôi tay ấy mỗi phút giây...
NHƯNG ....
Đó cũng chỉ là những mơ ước chẳng bao giờ thành hiện thực
Em cứ tự hỏi mình chờ gì ? Đợi gì ? khi tất cả đã kết thúc
Sao cứ hy vọng thật nhiều để nhận lấy thất vọng càng đau
Biết rằng chẳng bao giờ anh nghe thấy tiếng em
Biết rằng anh cứ mãi mãi rời xa
Biết rằng tất cả chỉ là giấc mơ ... tỉnh dậy rồi vụt tan biến
I want to will be love you again
Tha thứ và quay về bên em... anh nhé
Đến bây giờ em mới chợt nhận ra
Em yêu anh lúc nào mà chẳng hay
Trái tim em tự khắc tên anh tự bao giờ
Nhưng đến lúc em nhận ra
Muộn mất rồi anh nhỉ
Em đã để vuột mất anh một cách quá dễ dàng
Để rồi giờ đây em cứ tự trách mình quá ngốc
Chẳng dám nói thật chính mình với anh
Em biết .. em biết là tụi mình vẫn còn nhớ nhau nhiều lắm
Nhưng chẳng ai dám nói gì
Cứ để mặc cho thời gian trôi qua trong vô vọng
Đôi lúc... thấy nick anh onl mà chẳng dám gọi
Đôi khi ... thấy anh ngang qua em mà chẳng dám nhìn
Em sợ... lại phải đối mặt với anh
Sợ những giọt nước mắt ngốc nghếch khi ấy lại rơi
Sợ sẽ gục ngã và chẳng bao giờ có thể đứng dậy
Anh giờ này ... liệu có nhớ đến em một chút gì ?
Liệu có còn nhớ con bé ngốc nghếch ngày nào ?
Liệu có nhớ về hình ảnh tụi mình trước kia ?
Em đã nghĩ rất ngốc rằng
Nếu anh nói chuyện với em, nếu anh đưa tay ra lần nữa
Em sẽ nắm lấy không chút do dự
Em sẽ giữ thật chặt để chẳng mất anh lần nữa
Em sẽ trân trọng đôi tay ấy mỗi phút giây...
NHƯNG ....
Đó cũng chỉ là những mơ ước chẳng bao giờ thành hiện thực
Em cứ tự hỏi mình chờ gì ? Đợi gì ? khi tất cả đã kết thúc
Sao cứ hy vọng thật nhiều để nhận lấy thất vọng càng đau
Biết rằng chẳng bao giờ anh nghe thấy tiếng em
Biết rằng anh cứ mãi mãi rời xa
Biết rằng tất cả chỉ là giấc mơ ... tỉnh dậy rồi vụt tan biến
I want to will be love you again
Tha thứ và quay về bên em... anh nhé
Đã có:
0
nhận xét
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.