Ba và con trai cùng thuyết phục mẹ dùng điện thoại di động để có thể liên lạc dễ dàng. Mẹ bảo điện thoại dày cộm, bỏ vào túi bất tiện. Thật ra, con trai biết mẹ nói vậy vì sợ ba tốn tiền.
Vì vậy, con trai tự hứa sẽ cố gắng viết thật nhiều bài cộng tác với các báo để có ít nhuận bút, sẽ thôi cà phê với thằng bạn chí cốt, thôi ăn vặt... để cuối tháng gom tiền mua tặng mẹ một cái điện thoại.
Con trai biết mẹ không thích lãng phí nên chọn mua chiếc có giá vừa phải, nhỏ gọn. Lại biết mẹ thích nghe mấy bản nhạc xưa nên chép nhạc đầy bộ nhớ. Con trai nghĩ đó là cách bù đắp cho mẹ trong suốt thời gian đã tạm gác sở thích nghe nhạc xưa của mình vì sợ ảnh hưởng đến việc học tập của con trai.
Mang điện thoại về cho mẹ, con trai bảo đó là quà mua từ tiền tiết kiệm, là tấm lòng của con trai, mẹ không xài thì sẽ lãng phí vì lỡ mua rồi. Mẹ chần chừ. Con trai lại nói, nếu mẹ không dùng thì những lúc con trai đi học xa, mẹ không có ở nhà để nghe điện thoại bàn thì làm sao gặp được mẹ?
Vậy là mẹ nhận và nâng niu cái điện thoại vô cùng, còn con trai hí hửng đi khoe khắp nơi rằng đã mua được cho mẹ chiếc điện thoại bằng đồng tiền mình kiếm được.
Mẹ xài điện thoại được một tháng thì cũng ngần ấy thời gian con trai quay lại Sài Gòn và chưa về thăm nhà lần nào. Chủ nhật, nhà hư internet, con trai nằm lì ở nhà ngủ rồi nhắn tin rủ rê bạn bè nhưng chẳng đứa nào chịu ra ngoài cà phê cùng.
Điện thoại reo, con trai hồ hởi bật dậy. Một dòng tin nhắn không tròn chữ: “Me moi hoc nhan tin. Com trag hoc hanh sao roi? Con trai lo hoc cung nho giu gin suc k heo nha!” (Mẹ mới học nhắn tin. Con trai học hành sao rồi? Con trai lo học cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nha!).
Con trai khóc... Một tháng qua, con trai mải mê với thành quả mua cho mẹ cái điện thoại mà quên mất lời hứa thường xuyên gọi về cho mẹ, đến nhắn tin cũng không bởi cứ nghĩ mẹ không biết chức năng này.
Con trai nhận ra, mẹ dùng điện thoại không phải chỉ để nghe những bản nhạc yêu thích mà là để được thường xuyên nghe con trai gọi về thăm hỏi, tâm sự hay lâu lâu nhận được một tin nhắn đầy yêu thương của con trai.
Con trai tự hứa mỗi tuần hay chỉ cần một phút rảnh rỗi là con trai sẽ gọi ngay cho mẹ, để bên kia điện thoại, mẹ sẽ mỉm cười ấm áp...
Chúng ta có thể ăn nửa bữa, ngủ nửa ngày, ... nhưng không thể đi nửa đường chân lý, không thể yêu bằng nửa trái tim.
Home » YÊU THƯƠNG » TIN NHẮN CỦA MẸ
Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011
TIN NHẮN CỦA MẸ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đã có:
0
nhận xét
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.