Lại quay về với bài vở, ước mơ
Tôi cứ đếm hoài thời gian qua đi trên từng sợi tóc
Nâng chén trà đêm nhớ mẹ còn trong đắng cay khó nhọc
Giữa đêm dài trằn trọc
Mẹ ơi...
Đừng khóc!
Giọt muộn sầu rơi vào đêm
chảy về bên con vỗ về giấc ngủ
Thà như hòn đá bên đường muôn năm không cũ
chẳng bao giờ biết đến nỗi ly hương!
Mẹ ơi...
Đừng buồn!
Gian nhà xưa quạnh quẽ
trong đêm sâu
tiếng dế kêu buồn lắm!
Mẹ ơi...
Đừng thức giấc!
“Dù con sinh ra là từ sai lầm của Mẹ, nhưng Mẹ không bao giờ nghĩ Mẹ sai lầm khi đã nuôi dạy và yêu thương con” 12 giờ khuya, những lời Mẹ nói… con khóc và giận mình nhiều lắm, Mẹ ơi!Tôi cứ đếm hoài thời gian qua đi trên từng sợi tóc
Nâng chén trà đêm nhớ mẹ còn trong đắng cay khó nhọc
Giữa đêm dài trằn trọc
Mẹ ơi...
Đừng khóc!
Giọt muộn sầu rơi vào đêm
chảy về bên con vỗ về giấc ngủ
Thà như hòn đá bên đường muôn năm không cũ
chẳng bao giờ biết đến nỗi ly hương!
Mẹ ơi...
Đừng buồn!
Gian nhà xưa quạnh quẽ
trong đêm sâu
tiếng dế kêu buồn lắm!
Mẹ ơi...
Đừng thức giấc!
Ai đó đã từng nói, ngày lễ Vu Lan cũng là ngày của Mẹ. Dù hạnh phúc hay khổ đau, người Mẹ nào cũng tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con...
Bạn thân tôi, mỗi khi tâm sự thường "ghen tỵ" rằng: có nói thế nào đi chăng nữa, thì mẹ tôi cũng không bao giờ khổ bằng mẹ nó đâu. Tôi không thích sự so sánh này. Vì hình như, khi so sánh nỗi khổ, bạn tôi đang muốn so sánh cả về sự tuyệt vời. Cái phẩm chất mà người đời nhận định và ban tặng, được đo đếm bằng những nỗ lực vượt qua bi kịch của bản thân. Tôi cũng muốn mẹ tôi là một người mẹ tuyệt vời, tuyệt vời hơn những người mẹ khác. Nhưng tôi im lặng và không muốn chứng minh mẹ tôi còn khổ hơn. Tôi sẵn lòng chấp nhận mẹ tôi bớt tuyệt vời đi, để bớt khổ hơn một chút. Dù hạnh phúc hay khổ đau, người mẹ nào vốn dĩ cũng đã là tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con của mình rồi.
Khi tôi 17, tôi bắt đầu được nghe mọi người nói rằng mẹ tôi là một người tuyệt vời. Chao ôi, 17 tuổi, cái tuổi ngang ngạnh và hay lý lẽ. Tôi đã không muốn chấp nhận hai từ “tuyệt vời”, bởi nó diễn đạt không chuẩn xác về những gì mà tôi có thể cảm nhận được từ mẹ. 17 tuổi, tôi nghĩ về mẹ, Mẹ là con người của đời sống với những lo toan thường nhật, những xúc cảm thường nhật, những thói quen thường nhật.
Tôi hiểu vì sao mẹ tôi gia trưởng và độc đoán, vì gánh nặng của vai trò mà mẹ tôi đảm nhiệm khi chị em tôi không có bố. Tôi hiểu vì sao mẹ tôi bướng bỉnh đến cố chấp. Nếu mẹ là người phụ nữ dịu dàng, nhưng yếu đuối mẹ tôi đã không thể chèo lái đưa gia đình vượt qua những sóng gió. Tôi hiểu vì sao mẹ nấu ăn không ngon. Vì lúc nào mẹ cũng muốn mọi thứ thật nhanh để còn làm được nhiều việc khác. Tôi hiểu vì sao mẹ thích ăn cá kho mặn hơn là xào nấu cầu kỳ. Vì từ bé mẹ tôi đã ăn như vậy, khẩu vị của mẹ tôi đã quen với sự đơn giản, nghèo khó mất rồi.
Khi tôi 21 tuổi, khi tôi biết những điều không hẳn là tôi cần phải biết…. Khi mẹ chiều theo những quyết định của tôi, tôi xót xa nhận thấy mẹ tôi đã già. Nếu mẹ còn trẻ, dù ý kiến của tôi có đúng, mẹ cũng không dễ gì chấp nhận như vậy. Nhưng một con bé bướng bỉnh ích kỉ trong tôi lúc đó không cho phép tôi nhìn những giọt nước mắt của mẹ…con sai rồi phải không Mẹ?
Những mùa Vu Lan trước, chở mẹ lễ chùa, tôi gài lên áo mình nụ hồng đỏ, trong nỗi hạnh phúc. Một bông hồng cài áo…để lòng vui sướng hơn. Nhưng năm nay, một mình trong tiết trời chớm thu se se lạnh, tôi không được cài bông hồng đỏ trên ngực áo, tôi không ở nhà, một mình lang thang trước biển, nghĩ về mình, bước những bước chân vô định, nhắn tin nói những chuyện vô hồn…
12 giờ, Mẹ gọi điện…, lúc đó con đã khóc, con đã không nghe thêm được gì nữa, con không thể giận Mẹ, vì bao giờ “ nước mắt chảy xuôi” phải không Mẹ, sáng nay con về nhà, như không có chuyện gì xảy ra, mà thật sự chẳng có gì xảy ra cả, Mẹ hiểu mà, đúng không, Mẹ con mình vẫn thế, Mẹ vẫn thế…
Sẽ chẳng bao giờ mẹ đọc được những dòng này của con, và con cũng chưa một lần nào nói với Mẹ rằng con yêu mẹ nhiều lắm Mẹ nhỉ, nhưng con tin, Mẹ là mẹ của con, mẹ là người hiểu con nhất, phải không???
Đã có:
0
nhận xét
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.