Đang tải dữ liệu...
  • LIÊN HỆ
  • Nhập Email của bạn tại đây để nhận bài viết mới:

    Delivered by FeedBurner

    ALL THE LIFE


    FAMILY = Father And Mother, I Love You

    Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

    MÃI MÃI

    “Mãi mãi.”

    Hai từ đó luôn ám ảnh trong tâm trí tôi. Ám ảnh sâu sắc.

    Có lẽ, nó xuất hiện trong tôi từ khi còn bé, với những câu chuyện kể luôn kết thúc bằng “…và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau…” . Với trí óc non nớt của một thằng nhóc, tôi luôn nghĩ rằng những gì tôi có được sẽ tồn tại mãi mãi. Cái giấc mơ về một tình yêu mãi mãi, một hạnh phúc vĩnh cửu cứ lớn dần, lớn dần trong tôi.

    Rồi vụt tắt.

    Khi tôi nhận ra, “mãi mãi” chỉ tồn tại trên những trang giấy.

    “Mãi mãi” chỉ xuất hiện khi bạn là một hoàng tử, hay công chúa. Xinh đẹp, tài giỏi, giàu có.

    Hay ít ra, “mãi mãi” chỉ tồn tại với những người bình thường.

    Tôi không hề bình thường.

    Thậm chí, tôi còn không yêu công chúa.

    Tôi chỉ yêu hoàng tử.

    Cái bí mật ghê gớm đó phơi bày ra trước mắt tôi năm tôi 15 tuổi, rằng tôi chưa bao giờ mơ tới một hạnh phúc mãi mãi với một nàng công chúa kiêu sa.

    Tôi mơ về một hoàng tử.

    “Mãi mãi” một lần nữa ám ảnh tôi, khi tôi tưởng rằng đó sẽ là thời gian bí mật của tôi được giấu kín. Sinh nhật 16 tuổi, mẹ tát vào mặt tôi. “ Đồ đồng bóng!”

    “Không có gì là mãi mãi.”

    Như một mũi dao vô hình, câu nói đó được khắc vào tim tôi, từng chút, từng chút một.

    Khi ba mẹ li hôn một năm sau cái ngày oan nghiệt ấy, vì ba tôi “Không thể nhìn mặt cái thằng pêđê ấy nữa!”, vì ông “Phải tìm một người vợ đẻ cho được một thằng con trai bình thường!”

    Hôn nhân không hề là mãi mãi.

    Khi em gái tôi lịm đi trong tay tôi, vào cái đêm mưa gió, mẹ tôi bỏ nhà đi đâu không biết, để lại đứa con gái đang sốt mê man 40 độ, không một đồng xu còn lại trong nhà. Nó lịm đi trong tay tôi, thằng con mà bà đã không nhìn mặt từ hơn nửa năm nay, với cái vốn tự ái còn quá lớn để đi gõ cửa những nhà hàng xóm đã từng hét vào mặt nó “Đồ pêđê!”

    Gia đình không hề là mãi mãi.

    17 tuổi, tôi rời căn nhà nhỏ từng đầy ắp tiếng cười cho đến khi cái mặt nạ của tôi bị rơi ra. Hành trang mang theo không gì cả ngoài trái tim đã khắc sâu lắm một dòng chữ.

    “Không có gì là mãi mãi.”

    Tôi nhặt cái mặt nạ lên, và đeo nó lại cẩn thận. Tôi ngẩng đầu lên để sống, để hét vào mặt bất cứ kẻ mộng mơ nào còn đi ngang qua mặt tôi.

    “Không có gì là mãi mãi.”

    …………………………


    Tuấn được nhận vào làm ở bar X, không phải nhờ vào tấm bằng Cao đẳng nghề cậu mới nhận còn ấm trong tay, mà nói thẳng ra là nhờ vào khuôn mặt trong sáng như thiên thần của cậu. Khuôn mặt đã khiến bao gã đàn ông, vâng, đàn ông, ra vào quán bar này phải thèm muốn, để rồi khi tiến lại gần ve vãn thì tặc lưỡi lui ra.

    “Nó bị mù, uổng thiệt!”

    Họ quay lại với Lâm, hoa vương của quán, để chạy theo anh như những con thú say mồi, sẵn sàng đánh đổi tiền của để nhận lại một ánh nhìn lạnh lùng của “người đẹp”.



    “Thằng đui! Khách chỉ mới đụng vài cái, mày làm gì mà lồng lộn như con ngựa cái vậy hả!”

    “Anh ơi, em chỉ xin vào làm bartender, chứ đâu có….”

    “Cút! Cút ngay cho tao!”

    Cậu lầm lũi quay đầu ra cửa, hầu như không va phải thứ gì. Vốn dĩ thị lực không phải là một thứ cần thiết để ra vào cái nơi tăm tối này.

    Cổ tay bị nắm lại.

    “Định đi đâu? Không phải tụi thằng Mỹ nói đến tiền nhà cậu còn chưa trả được đó sao?”

    “Anh…”

    “Nhà tôi cần người dọn, qua đó phụ tôi vài ngày.”

    “Nhưng mà…”

    “Có qua không?”

    Tuấn im lặng gật đầu, không bị vẻ ngoài lạnh lùng đến ghê sợ của Lâm làm e ngại, Tuấn chỉ có thể cảm nhận anh qua giọng nói. Có một chút ấm áp còn chưa giấu đi kịp.

    Cậu trở thành người giúp việc cho anh từ hôm đó.

    “Đừng tưởng tôi thích giúp cậu. Đến khi nào chán, tôi đá cậu ra ngoài.”

    Căn nhà không có lầu, chỉ có một phòng ngủ và cái bếp nhỏ. Tuấn ngủ dưới bếp. Ngày, cậu lần mò thu dọn căn nhà vốn không có mấy đồ đạc. Đêm, cậu bó gối ngồi nghe cuộc chơi của Lâm và những kẻ anh đưa về nhà. Tiếng thì thào. Tiếng rít. Tiếng rên rỉ. Nặng. Nhẹ. Lớn. Bé. Những kẻ Lâm đưa về lúc nào cũng ồn ào.

    Cậu lại chưa bao giờ nghe được, dù chỉ là tiếng thở mạnh của Lâm.



    “Tại sao anh để ít đồ trong nhà vậy?”

    “Đến lúc nào đi thì dễ dọn.”

    “Anh định đi à?”

    “Không biết. Nhưng cứ thế đã, không nơi nào ở hoài được.”

    “Anh không thích ở một chỗ?”

    “Không có gì là mãi mãi.”


    “Vậy à?”

    Bàn tay anh từ đâu bóp chặt cằm cậu. Lâm gằn từng tiếng, hơi thở nóng rất gần, rất gần phà vào mặt Tuấn.

    “Cậu có yêu tôi không Tuấn?”

    “Có lẽ.”

    “Cậu sẽ yêu tôi mãi mãi chứ?”

    “…”

    “Ha! Ha ha ha!” Tiếng cười bật lên từ một góc xa của căn phòng. Lâm đã buông cậu ra.

    “Bao nhiêu kẻ khác nhau. Hằng đêm, hằng đêm đều thì thầm vào tai tôi. Anh yêu em, anh sẽ yêu em mãi mãi. Để rồi sáng ra đứng dậy, phủi quần một cái là lại như chưa từng nói ra cái câu khốn nạn ấy.Ha ha ha!”



    “Anh đã từng yêu ai chưa?”

    “Tôi không bắt đầu những việc biết rõ sẽ kết thúc.”

    “Nó chắc chắn sẽ kết thúc ư?”

    “Tình yêu nào cũng sẽ đến hồi kết. Hơn nữa, đối với bọn pêđê như tôi, cái tình yêu mãi mãi không bao giờ tồn tại.”

    Tiếng bước chân. Rồi Tuấn nghe cánh cửa phòng Lâm sập lại.




    “Có lẽ tôi nên đi.”

    “Tôi biết. Đến lúc cậu phải đi đi. Không ai ở đây mãi được.”

    “Trước khi tôi đi, anh dắt tôi đến một chỗ có được không?”



    Trung tâm giáo dục trẻ em khuyết tật là nơi Tuấn đã ở đến khi tốt nghiệp Cao đẳng, sau đó cậu xin ra ngoài, tự đi làm.

    “Anh Tuấn!”

    Cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc cột một cách cẩu thả, bộ áo đầm đã ố vàng.

    “Anh về chơi với tụi em hả?” Đôi tay nhỏ xíu lần mò trên khuôn mặt Tuấn, đó là cách họ chào nhau, khi cả hai đều không thể nhìn thấy khuôn mặt của nhau.

    “Ừ. Anh có mua kẹo cho em nè. Anh còn dẫn anh Lâm về chơi với em nữa.”

    “Anh Lâm?” Cô bé với với tay trong khoảng không trước mặt. Lâm bất giác lùi lại, một tiếng gọi quen thuộc từ quá khứ ùa về bóp chặt trái tim anh.

    “Em mang kẹo chia cho mấy bạn đi, lát anh dẫn em đi chơi, hen.”

    “Dạ!”



    “Cậu tự qua đây là được rồi. Tại sao dẫn tôi theo?”

    “Tôi bị mù năm 14 tuổi.” Tuấn ngồi xuống. “Mẹ tôi một mình không thể lo cho tôi, mới gửi tôi vào đây. Lúc đó tôi chán lắm. Tôi giận ông Trời sao lấy đi của tôi đôi mắt, khiến cho tôi mãi mãi không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.”

    Lâm ngồi xuống bên cạnh cậu.

    “Rồi bé An đến. Nó hỏi tôi. “Mặt trời lặn thì như thế nào hả anh?”. “Nó đẹp lắm, như một cái lòng đỏ trứng gà khổng lồ trên trời vậy em.” “Lòng đỏ trứng gà trông như thế nào hở anh?”, cứ thế....”

    Tuấn ngừng đôi chút, tay cậu khẽ run rồi nắm lại thật chặt, cậu kể tiếp.

    “Con bé hỏi mãi như vậy, tôi mới nhận ra là nó bị mù từ khi mới sinh ra. Vốn dĩ chưa từng thấy được mặt trời hay lòng đỏ trứng gà…”

    Anh nhìn cậu, cậu nhóc bình thường ít biểu lộ cảm xúc, bây giờ đang có một vẻ trầm tư mà anh chưa từng bắt gặp.

    “…có người nói, thà bị mù bẩm sinh còn hơn là như tôi, để phải đau đớn quên dần, quên dần những thứ đẹp đẽ mà mình đã thấy được. Ngay cả….”

    Một giọt nước lăn dài trên má cậu.

    “…ngay cả khuôn mặt của mẹ tôi, tôi cũng quên mất rồi…”

    Không kìm được, anh đưa tay lau nhẹ giọt nước nóng hổi trên mặt Tuấn. Lặng lẽ, cậu gạt tay anh ra.

    “Vậy anh nghĩ coi. Là như tôi tốt hơn, hay như bé An thì tốt hơn?”

    Một hồi im lặng kéo dài, ngay cả ba chữ “Tôi không biết” cũng trở nên quá khó khăn để phát âm.

    “Nếu cho tôi sinh ra một lần nữa.” Cậu quay mặt về phía anh, giọng quả quyết. “Tôi vẫn sẽ mong được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, được nhìn thấy mẹ 14 năm rồi mới phải mất đi thị giác. Tôi không muốn sống trong cảnh mơ hồ như con bé, thậm chí không thể tưởng tượng ra được thế nào là màu đỏ hay màu vàng.”

    Giọng cậu run run.

    “Anh Lâm à, những thứ tốt đẹp không bao giờ tồn tại mãi mãi. Nhưng đừng vì nó sẽ kết thúc mà không cho nó cơ hội để bắt đầu. “Mãi mãi” được đặt ra là để người ta thấy được, sự quí giá của những thứ ngắn ngủi chỉ tồn tại một giờ, một phút hay thậm chí một giây.”

    Bất ngờ, Tuấn kéo tay Lâm, đặt lên trên lồng ngực đang run rẩy của cậu. Lâm có thể cảm nhận được nhịp tim cậu đang đập một cách mãnh liệt.

    “Em không bao giờ có thể hứa sẽ yêu anh mãi mãi. Nhưng em hứa sẽ cố gắng yêu anh nhiều giây nhất có thể, nhiều phút nhất có thể, nhiều giờ nhất có thể. Thậm chí biết rằng tình yêu của thế giới tụi mình không hề bền vững. Biết rằng nó sẽ tan biến theo thời gian, chỉ để lại những kỉ niệm sẽ khiến mình rất đau lòng khi phải nhớ lại, nhưng thà có được những kỉ niệm đau đớn ấy ở trong tim, còn hơn là để trong lòng một trái tim trống rỗng.”

    Cậu vẫn tiếp tục nói. Giọng nhỏ, và run run, nhưng lại chứa đựng một cái gì đó hết sức mạnh mẽ.

    “Cuộc đời con người vốn dĩ không kéo dài mãi mãi, thì làm sao đòi hỏi những thứ xảy ra bên trong nó tồn tại mãi mãi? Anh chỉ có thể quý trọng từng phút từng giây của những điều tốt đẹp đang xảy ra, chứ đừng lãng phí cả cuộc đời chờ đợi một thứ ảo ảnh gọi là mãi mãi.”

    Tôi đặt một nụ hôn lên khuôn mặt đang đẫm nước mắt của cậu. Những giọt nước nóng hổi từ lâu không xuất hiện trên mặt tôi, bây giờ tuôn chảy như mưa, hòa vào nước mắt của cậu. Tôi không biết tôi yêu cậu từ bao giờ. Tôi biết rằng tình yêu đó có thể sẽ không kéo dài mãi mãi. Nhưng đó không phải là lí do để tôi chạy trốn khỏi nó, đó là lí do bắt tôi phải trân trọng khoảng thời gian quí giá đang dần trôi đi này.

    “Từ khoảnh khắc này,” anh nói, tay vẫn đặt lên trái tim đang đập cùng một nhịp với trái tim anh, “một chút của mãi mãi đã ở lại trong anh.”

    Bài viết được đăng bởi

    My Photo

    Unknown

    - Cám ơn tất cả các bạn đã động viên và góp ý để tôi ngày càng hoàn thiện và phát triển trang blog allthelife2010.blogspot.com. Các lượt truy cập cũng như các góp ý của các bạn trong thời gian qua là nguồn động viên rất lớn đối với allthelife2010.blogspot.com, những khoảng khắc thời gian mà bạn dành cho allthelife2010.blogspot.com luôn luôn được chào đón và được đánh giá cao. Nếu có thắc mắc hoặc yêu cầu gì bạn hãy liên lạc với chúng tôi bằng những comment hoặc qua địa chỉ mail: allthelife2010@gmail.com Sẽ cố gắng để được phục vụ các bạn ngày càng tốt hơn.

    Follow him on Twitter - Liên hệ với tác giả

    Đã có:
    0
    nhận xét

    Đăng nhận xét


    ♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment asTên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.

    ♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.

    ♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.

    Blog Information

    Widgets for Blogger