“Con tưới hoài cây hoa đó làm gì, nó là loài không có hoa đâu con ạ,tưới chi cho mỏi công,thiếu gì phong lan đẹp hả con?”
“Dạ,con biết chứ,nhưng mẹ ơi ,nếu con không chăm sóc nó,thì ai sẽ chăm sóc nó đây,nó sẽ héo và chết khô mất,với lại tuy nó không có hoa như loài phong lan khác, nhưng nó lại có những chiếc lá màu xanh,một màu xanh mượt mà,sau một ngày vất vả được nhìn thấy những chiếc lá xanh tươi của nó con cũng thấy vui rồi mẹ ạ”.
Rồi một ngày kia, khi tôi đi xa nhà, những cây lan rừng của tôi không ai tưới nước, đơn giản chỉ vì nó không có hoa,trong khi những cây lan bên cạnh thì khoe nhau đua sắc thắm. Một tháng tôi xa nhà là những ngày tháng đen tối của nhánh lan rừng của tôi,trời nắng gây gắt của vùng đất tây nguyên ,cùng làn gió nóng từ dãy núi Trường sơn đã nhanh chóng biến đổi màu xanh mướt của lá nhánh lan thành màu vàng úa,những cái chồi non mơn mởn tôi nâng niu hôm nào giờ đây teo đét và khô cứng,ngọn của chúng trở nên khô héo và tàn lụi,….
Những giọt sương ban sớm cũng không đủ để nuôi nhánh lan vốn xanh tươi hôm nào,những ánh nắng vô tội vạ cứ chiếu xuống,làn gió nóng thì không ngừng thổi và len lỏi từng chiếc lá yếu đuối của nó…
Những dấu hiệu mất sức sống và chết chóc ngày một tăng,trong khi những “dấu hiệu sinh tồn” ngày một giảm đi rõ rệt và nhanh chóng. Lúc đó tôi mải miết chuyến đi xa nhà,một chuyến đi quan trọng bởi nó là chuyến đi bắt buộc và quyết định đến tương lai của tôi…Tôi đã rất muốn mang theo nhánh lan rừng đi theo, nhưng vì hành lý quá nhiều với lại chuyến đi rất xa,việc mang theo sẽ là bất tiện ,hơn nữa những ngọn chồi non yếu rất dòn ,nếu va chạm sẽ gãy ngay lập tức….với những suy nghĩ đó.Tôi đã không mang nó đi theo và nhắc mọi người trong nhà tưới giùm …
Mẹ nói “Mấy ngày đầu Mẹ cũng tưới đều đặn, nhưng mấy ngày sau mẹ bị bệnh,phải nằm viện ,thế là chẳng ai tưới,thấy cây của con không ra hoa mà lại sâu bệnh nên chị Hai của con đem tách nó ra để tránh lây lan mấy cây khác,bị tách riêng ra rồi cũng không ai tưới nước vì tưởng là đồ bỏ đi rồi…”
Tôi nghe xong câu chuyện của Mẹ thì lập tức trách móc Chị, Chị tôi quát lớn : “Ơ hay, trước giờ mày hiền như Bụt, nay chỉ vì cái nhánh lan đực không ra đực cái không ra cái đó mà mày giằng mặt với tao hả? cây hoa gì mà không có hoa, đã không có hoa thì vứt đi chứ chăm sóc làm gì cho tốn sức, từ lúc mày đem nó về tao đã không ưng rồi,cái giống đó là loại bỏ đi,mày xem ,có ai đi trồng cái loại lan đó không?”
Nói một đoạn chị chộp lấy giỏ phong lan và ném xuống đất,cái giỏ làm bằng đất nung vỡ tung hàng chục mảnh,bộ rễ của nhánh lan bị bung ra khỏi khối than đất ,những chiếc chồi non vốn khô héo bị gãy thành vài khúc,những chiếc lá bứt ra khỏi cành và văng ra theo cơn gió…tất cả để lại một bãi “chiến trường” vung vãi. Nước mắt của tôi rơi theo động tác mà chị ném cái giỏ đó xuống …
Tôi biết tôi không thể cãi lại bà Chị vốn nổi tiếng là bà chằn của xóm. Tôi trách tôi vì đã không bảo vệ giỏ phong lan đến phút cuối,và nếu như tôi không “khiêu chiến” với bà Chị thì chắc cái giỏ lan vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi nhặt cụm đất có dính khối rễ và toàn bộ gốc,thân cây ,hoá ra cây lan chưa chết, rễ nó vẫn còn “xanh”,gốc và thân của nó vẫn còn “sống”,chỉ có chồi non và chiếc lá là bị chết
khô thôi,nên tôi vẫn đem trồng vào giỏ khác. Mà thời tiết mùa hè với cái nóng cháy da cháy thịt như thế này thì cơ hội sống của nó thật là hi hữu.
Tôi lại tỉnh dậy sau giấc ngủ dài,và như thường lệ tôi lại tưới nhánh lan mà hôm trước “bà Chị yêu dấu” đã ra tay. Tôi tưới xung quanh rồi chính giữa. Bỗng nhiên tôi thấy có một cái chổi đang nẩy ra ,trông nó thật bụ bẫm,xanh đậm ,tràn đầy sức sống.Mắt tôi sáng rực lên và trong lòng không khỏi ngỡ ngàng,”Nó đã sống,nó đã sống lại.Cây phong lan yêu dấu của tôi”. Tôi vui mừng khôn xiết, thật không thể tin được, nó đã trở về từ cõi chết,nó đã sống lại….bản năng sinh tồn của nó thật đáng khâm phục….
Tôi biết rằng trên đời này, không phải ai sinh ra cũng hoàn hảo cả, không phải ai sinh ra cũng đẹp và tài giỏi,câu chuyện về chiếc nhánh lan là một câu chuyện có thật,nhưng nó lại “rất ngụ ngôn”. Nếu tinh ý hoặc người trong cuộc có lẽ ai đó đã biết “nhánh lan” mà tôi đề cập đến là ai rồi. Còn tôi ,tôi sẽ im lặng.
Nhánh lan chỉ là cây cỏ, chỉ là thực vật ,là con người thì chắc chắn giá trị là vô cùng lớn.Là con người rồi đến một ngày ai cũng phải về với cát bụi mà thôi. Vậy khi hãy còn sống thì hãy yêu thương nhau,dù cho người đó là không hoàn hảo, địa vị xã hội nào,chủng tộc nào,giới tính nào,nghề nhiệp nào,tôn giáo nào,…bởi đơn giản họ và bạn đều có một trái tim.
Còn bây giờ bạn hãy dành một phút để suy ngẫm và nhắm mắt lại,xem bạn đã từng ghen ghét ai chưa? bạn kinh tởm ai chưa? bạn cười chê và trề môi với ai chưa? hoặc hung hãng hơn là bạn đã từng đánh ai chưa? Lí do bạn làm như thế với họ? Ừ,bạn sẽ nói là “nó đáng bị như thế”. Nhưng rồi bạn hãy nghĩ lại, cảm giác của bạn khi bị người khác “như thế” với mình? bạn thử lấy cái kim đâm vào da mình xem có đau không? bạn đau,thì người khác cũng đau vậy.
Bạn đừng chờ đợi ,mà hãy là người chủ động và đi trước trong việc đối xử tốt với mọi người. Đừng bao giờ kỳ thị bất cứ ai,vì nếu bạn kỳ thị ai đó,một mai chính bạn hoặc người thân của bạn sẽ phải bị kỳ thị và mức độ sẽ từ gấp đôi trở lên.Còn nếu bạn là “kẻ bị kỳ thị” thì bạn hãy mạnh mẽ như “nhánh lan” kia nhé. Xin tặng bạn một câu nói nổi tiếng của một Vĩ nhân “Không ai có thể làm bạn tổn thương nếu bạn không muốn”.Các bạn đừng lo lắng về câu hỏi : “Làm người tốt thì sẽ được gì?”. Cuộc sống sẽ trả lời cho bạn thôi. Thật đó !
Đã có:
0
nhận xét
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.