Chuyện kể về một chàng Gió. Gió bay khắp nơi, mang sự mát dịu đến với tất cả. Gió giúp những cánh hoa Bồ Công Anh được bay cao hơn, xa hơn... Ấy thế nhưng gió vẫn cô đơn! Thật lạ.
Và một ngày, gió quyết định đi tìm Hạnh Phúc cho chính mình…
Sáng sớm, gió đuổi theo những tia nắng. Những tia nắng vàng rực rỡ khiến gió thấy ấm áp lạ kỳ. Nắng vàng chiếu xuyên qua gió, soi rọi tâm can gió. Gió thấy hạnh phúc nhưng nắng thì không. Nắng không thể ở bên gió cả ngày. Nắng còn phải chiếu sáng cho người đi, cung cấp dinh dưỡng cho lá cây, sưởi ấm cho chú mèo lười... Nắng không thể ở mãi bên gió.
Rồi gió lại đuổi theo mặt trời. Gió cho rằng, vì mặt trời tạo ra nắng nên chỉ cần có được mặt trời gió sẽ mãi mãi ấm áp. Mặt trời đã chán ngấy cái việc công việc, cái nóng bỏng của chính mình. Và mặt trời vui khi gió đến.Nhưng đối với mặt trời thì chỉ cần gió một khoảnh khắc thôi. Nhưng gió thì không. Gió muốn mặt trời luôn ở bên gió như gió luôn ở bên mặt trời vậy. Tiếc thay, mặt trời không thể... Ngày hết, mặt trời lặn, chỉ còn gió ngẩn ngơ và hát bài ca "ngọn gió cô đơn"
Đêm xuống. Gió thấm cái sự lạnh giá cô đơn. Bất chợt, gió thấy ánh sáng.
- "Mặt trời! Người quay về với gió sao? Người đã suy nghĩ lại rồi sao" Gió hồ hởi
- "Không. Ta là mặt trăng."
Gió và trăng quen nhau như thế. Như trong thơ người xưa thường nhắc tới hai chữ "phong nguyệt", gió và trăng đến với nhau thật tự nhiên, thật đơn giản nhưng không kém phần mãnh liệt.
Cái gì dễ đến thì dễ đi. Chân lý đó, giờ gió đã thấm. Sáng hôm sau, trăng rời gió mà đi. Bầu trời chỉ còn lại một ngôi sao mai như chứng nhân chuyện tình của gió và trăng.
Gió lại cô đơn.
Nó nghe đâu đó giọng hát buồn của một chàng trai trẻ:
"Con tim anh thêm đau buốt
Vì tình mình lạc mất nhau
Ai xa xôi có nhớ hay chăng
Lòng này, vẫn thế thôi..."
Lòng gió vẫn thế thôi.
Gió tin mình chung tình. Nhưng không ai chung tình với gió.
Gió đau và gió khóc. Gió khóc thật lớn.
Nếu bạn không tin gió biết khóc, hãy hỏi những khe núi kia, chúng biết tiếng gió khóc như thế nào.
Nếu bạn không tin gió biết đau, hãy hỏi những tán cây kia vì chúng cảm nhận được nỗi đau của gió.
Chợt có ai đó nhẹ đến bên gió.
- "Vì sao chàng khóc"
Gió mơ hồ như lạc vào cõi mộng, như Từ Thức gặp tiên, như chuyện chàng trai tìm được mảnh lụa của nàng tiên nữ.
- "Ai thế" Gió ngơ ngác.
- "Em là mây"
Gió không vồn vã. Gió cũng chẳng quá hi vọng. "Rồi mây cũng sẽ bỏ ta mà đi thôi" Gió tin như vậy. Gió không chờ đợi một câu chuyện đẹp đến với mình. Nó là một ngọn gió cô đơn. Và đời nó mãi cô đơn.
Gió lững lờ bay đi. Nó không muốn nhìn mây. Mây không có sự ấm áp của tia nắng. Không nóng bỏng như mặt trời và cũng chẳng mát dịu như mặt trăng. Gió tin, mình sẽ không bao giờ yêu mây.
Kỳ lạ thay, gió đi đến đâu mây lại theo đến đấy, như hình với bóng. Lúc đầu, gió thấy ngạc nhiên. Gió tự hỏi: "Sao cô ta vẫn cứ bám theo mình" Lần đầu tiên gió được theo đuổi. Một cảm giác kỳ lạ dâng tràn trong gió. Gió chợt thấy sợ. Nỗi sợ chuyển thành sự bực tức.
- "Sao cô bám theo tôi hoài?" Gió gắt
- "Vì sao chàng khóc?" Mây không trả lời gió mà hỏi lại gió bằng giọng nói nhẹ nhàng ẩn chứa sự quan tâm vô cùng. Gió ngạc nhiên vô cùng. Nhìn kỹ lại, mây cũng đáng yêu. Nàng có một màu hồng, tựa như đôi má thiếu nữ đương yêu. Nghĩ đến đây, gió chợt gào lên những điều chỉ mình gió hiểu... "Ta không muốn. Ta không muốn"
Gió bay thật nhanh. Gió chạy trốn. Chạy trốn bóng hình kia. Gió bay, bay miết, bay qua nhiều núi nhiều sông cho đến khi gió mệt nhoài. Gió dừng lại và thở dốc. Xen lẫn những tiếng thở dồn dập là một tiếng nói đầy ân cần:
- "Vì sao chàng khóc?" Vẫn là mây. Mây lúc này đã trút bỏ màu hồng mà chuyển sang màu trắng nhạt.
Gió chợt thấy xót xa. "Mây kia vì mình mà trở thành thế kia sao?" Gió thấy cay cay trong lòng.
- "Vì sao nàng cứ phải bám theo ta?" Gió hỏi
Tình yêu không cần một lý do. Ta yêu mà chẳng hiểu vì sao ta lại yêu. Tình yêu... có lẽ đơn thuần chỉ là mong muốn gần gũi của hai tâm hồn.
Và tình yêu giữa mây và gió chớm nở như thế. Gió sống trong những tháng ngày hạnh phúc. Gió ôm trọn mây bằng vòng tay của mình, đưa mây đến cùng trời cuối đất. Mây luôn ở bên gió, dù là ngày hay đêm. Gió tin, mây là tình yêu đích thực của mình.
Thế nhưng... gió lại cô đơn.
Vào một ngày xấu trời, mây đã bỏ gió mà đi. Gió quyết giữ mây nhưng không thể. Khi cõi lòng mây trở nên nặng trĩu bởi những ưu tư, khi mây dần lạnh lẽo... mây đã hóa thành mưa. Những giọt nước trong suốt, ẩn chứa ngàn nỗi lòng dần rơi xuống nhân gian.
Mây rời bỏ gió như vậy. Do gió lạnh lẽo? Hay do gió yêu mây quá nhiều? Hay do nhân gian kia có gì hấp dẫn mây? Gió không hiểu, mãi mãi không hiểu.
Và gió lại cô đơn.
Giờ gió không đi tìm tình yêu nữa. Gió chỉ muốn tìm một cái hang, trong đó có một mê cung thật lớn. Gió sẽ chui vào cái hang và lạc lối trong đó. Gió sẽ không bao giờ trở lại bầu trời kia nữa. Không bao giờ phải thấy nắng vàng, thấy mặt trời rực rỡ, thấy vầng trăng mát lạnh và gió sẽ không nhớ về mây.
Gió... vẫn cô đơn.
Chúng ta có thể ăn nửa bữa, ngủ nửa ngày, ... nhưng không thể đi nửa đường chân lý, không thể yêu bằng nửa trái tim.
Home » TRUYỆN NGẮN »
Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đã có:
0
nhận xét
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọnComment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Thông qua Nhận xét hãy để cho mọi người biết Bạn là ai.