Không chắc rằng tôi có thể im lặng được đến bao giờ… 1 ngày, 2 ngày, 1 tháng, 2 tháng hay 1 năm, 2 năm… cũng không chắc rằng tôi có thể từ bỏ mọi thứ. Nhưng chắc chắn tôi sẽ phải bắt đầu lại tất cả, bắt đầu lại sau những dấu chấm hết dai dẳng, bắt đầu lại 1 cuộc sống không có tiếng cười và niềm vui.

Có thể khi đưa tay mở cánh cửa ấy ra ánh sáng sẽ làm tổn thương tôi, sẽ lại chạm vào vết thương cũ, sẽ lại làm tôi đau đớn gấp bội… Ánh sáng ấm áp ư? Ánh sáng dịu dàng ư? Cái ấm áp của ánh sang khiến tôi phải run rẩy. Cái dịu dàng của ánh sáng làm tôi thấy mọi thứ phải chăng đang giả tạo?
Liệu tôi có dám từ bỏ mọi thứ không? Từ bỏ 1 quá khứ đau khổ, buồn tẻ, chán nản hay từ bỏ cái không thuộc về mình nữa. Và nếu có người nói với bạn: “ cho đi cái ngộ nhận của riêng mình có gọi là từ bỏ không?” Có thể bạn sẽ bảo không nhưng với tôi lại có đấy. Từ bỏ chúng theo cái cách mà tôi đã ngộ nhận…
Nhiều lúc tôi cứ nghĩ hạnh phúc của người này cũng là hạnh phúc của mình nhưng dường như không phải tất cả đều thế… Bạn tôi cười không có nghĩa là tôi phải cười nhưng tôi cũng không thể khóc được. Nó đang cười trên nhưng giọt nước mắt của tôi mà nào nó có biết… Và nếu nó có biết thì đã sao??? Nó vẫn sẽ làm thế… Không phải ai cũng khôn ngoan và nhận ra cái khôn ngoan của mình! Tôi biết, biết rất rõ mình làm thế là khờ dại nhưng sao cứ vẫn lao vào như con thiêu than. Ngốc phải chăng là 1 cái tội? Thông minh quá có được xem là khôn ngoan không đây? Không có câu trả lời nào chính xác cả, chỉ là tự bản thân mình hiểu và nhận ra mà thôi.
tái bút: KIM LUYẾN