Giã từ một chút yêu nhớ ngày mưa !.
Giã từ một điều tôi đã chôn thật sâu !.
Giã từ một tình cảm đã nảy mầm và lụi tàn trong tôi !.
Giã từ một kí ức thật buồn ngày nắng !.
Ngày mưa năm ấy thật buồn !.
Từng giọt sầu đọng bên hiên vắng .

Mưa sầu đọng bên hiên buồn , có ai hay ?
Gió lang thang mãi miết trên con đường vắng , có ai nhớ ?
Đã ra đi , thì không có chỗ trong trái tim mọi người !.
Đã lựa chọn , thì không bao giờ định nghĩa được hối tiếc .
Từng giọt sầu đọng bên hiên vắng .

Mưa sầu đọng bên hiên buồn , có ai hay ?
Gió lang thang mãi miết trên con đường vắng , có ai nhớ ?
Đã ra đi , thì không có chỗ trong trái tim mọi người !.
Đã lựa chọn , thì không bao giờ định nghĩa được hối tiếc .
Chiều mưa vắng nhạt nhòa kỉ niệm .
Khẽ lê bước trên con đường thênh thang những bong bóng mưa .
Những tia nắng cuối ngày đã chợt tắt .
Mưa đến là nắng đi , mưa đi là nắng đến .
Luật thế gian ngàn đời không đổi .
Như một người ra đi để một người xuất hiện .
Như một người ở lại để một người bước đi .
Mưa đầu mùa lúc nào cũng nặng hạt , không hiểu sao lại thế !.
Có phải vì sau một thời gian không gặp , nỗi nhớ dồn nén làm mưa khóc ?!
Có phải vì sau một thời gian dài quá , mưa mừng rỡ vỡ òa trong bóng mưa ?!
Có phải vì xa quá lâu để nhớ cũng thật nhiều ?!
Ngày hôm nay tôi mượn lòng cùa mưa .
Nhớ một người trái tim đã căm nín từ lâu .
Yêu một người mà trái tim ngốc nghếch không nên yêu .
Đau một nỗi niềm như ngọn lửa rực cháy mạnh mẽ .
Nhưng tôi vẫn tin !.
Nắng ấm không đến khi mưa chưa đến !.
Tình không đến khi sóng gió không say !.
Sẽ không yêu khi chưa say nồng tình ấm .
Sẽ không nhớ khi chưa đủ để yêu .
Khi mùa xuân đến thật , chúng ta rồi cũng chỉ là hai kẻ say men rượu tình yêu mà thôi !.
giã biệt đế một mai tốt hơn !.
giã biệt để một mai có gặp chúng ta cũng chỉ là kẻ qua đường !.
Những món đồ vật chạm vào nhau trong thoáng chốc rồi xa nhau mãi mãi !.
Nhưng hơi ấm từ tình yêu thì đã lây vào con tim .
Nhưng hãy để tôi nói tạm biệt !.
Tạm biệt để một mai tốt đẹp hơn .
Nắng sẽ đến khi mưa tan , bây giờ và mãi mãi !
Khẽ lê bước trên con đường thênh thang những bong bóng mưa .
Những tia nắng cuối ngày đã chợt tắt .
Mưa đến là nắng đi , mưa đi là nắng đến .
Luật thế gian ngàn đời không đổi .
Như một người ra đi để một người xuất hiện .
Như một người ở lại để một người bước đi .
Mưa đầu mùa lúc nào cũng nặng hạt , không hiểu sao lại thế !.
Có phải vì sau một thời gian không gặp , nỗi nhớ dồn nén làm mưa khóc ?!
Có phải vì sau một thời gian dài quá , mưa mừng rỡ vỡ òa trong bóng mưa ?!
Có phải vì xa quá lâu để nhớ cũng thật nhiều ?!
Ngày hôm nay tôi mượn lòng cùa mưa .
Nhớ một người trái tim đã căm nín từ lâu .
Yêu một người mà trái tim ngốc nghếch không nên yêu .
Đau một nỗi niềm như ngọn lửa rực cháy mạnh mẽ .
Nhưng tôi vẫn tin !.
Nắng ấm không đến khi mưa chưa đến !.
Tình không đến khi sóng gió không say !.
Sẽ không yêu khi chưa say nồng tình ấm .
Sẽ không nhớ khi chưa đủ để yêu .
Khi mùa xuân đến thật , chúng ta rồi cũng chỉ là hai kẻ say men rượu tình yêu mà thôi !.
giã biệt đế một mai tốt hơn !.
giã biệt để một mai có gặp chúng ta cũng chỉ là kẻ qua đường !.
Những món đồ vật chạm vào nhau trong thoáng chốc rồi xa nhau mãi mãi !.
Nhưng hơi ấm từ tình yêu thì đã lây vào con tim .
Nhưng hãy để tôi nói tạm biệt !.
Tạm biệt để một mai tốt đẹp hơn .
Nắng sẽ đến khi mưa tan , bây giờ và mãi mãi !